CHIẾN THẦN THÁNH Y

Cổ Linh Vương lắc đầu, nói: “Cái này rất khó nói. Cách một khoảng thời gian, cung Hỗn Nguyên sẽ lựa chọn ra một đám người để đưa vào thí luyện. Nếu như có thể thông qua thí luyện, là có thể trở thành thành viên của cung Hỗn Nguyên. Cho dù không thể nào thông qua cuộc thí luyện thì cũng có thể đạt được một số bảo vật và phương pháp tu luyện, thực lực tiến lên một bước lớn. Cho nên rất nhiều người đều đang tranh đoạt một vị trí trong danh sách đó.”  

Những câu nói của Cổ Linh Vương khiến cho hứng thú của Đường Tuấn đối với chiến trường kỷ nguyên càng thêm sâu sắc. Nhìn qua thì nếu có thể gia nhập vào cung Hỗn Nguyên, nhất định sẽ có rất nhiều chỗ tốt.  

Nhìn dáng vẻ cảm thấy hứng thú của Đường Tuấn, Cổ Linh Vương nói: “Tôi nói thật lòng, dựa vào thực lực hiện tại của cậu, nếu như muốn gia nhập vào cung Hỗn Nguyên thì khó khăn sẽ không nhỏ. Cậu đừng miễn cưỡng bản thân, lần này tiến vào chiến trường kỷ nguyên, nhiệm vụ hàng đầu của cậu chính là sống sót.”  

Đường Tuấn gật gật đầu. Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Sau khi tôi đến chiến trường kỷ nguyên, muốn nhờ Cổ Linh Vương giúp tôi để mắt đến trái đất một chút.”  

Cổ Linh Vương vui vẻ mà đồng ý.  

Ở trong một tòa cung điện khác của đội quân diệt ma.  

Mạnh Tinh Hà đứng đó, Mạnh Thiển cung kính mà đứng ở phía sau lưng ông ta.  

Mạnh Tinh Hà trầm giọng nói: “Thí luyện của cung Hỗn Nguyên có thể là sắp bắt đầu đến nơi rồi. Con cũng nên chuẩn bị một chút đi. Nếu như có thể thông qua được thí luyện, con cũng có thể có được thân phận thành viên của cung Hỗn Nguyên, sẽ có rất nhiều chỗ tốt.”  

Mạnh Thiển gật gật đầu, nói: “Con sẽ nhanh chóng chuẩn bị, vấn đề này không lớn. Cha nuôi, vậy còn tên Đường Tuấn kia?”  

Mạnh Tinh Hà hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ là một tên nhóc con không biết tự lượng sức mình mà thôi, không đáng để tiêu phí quá nhiều tâm tư. Chờ khi cậu ta có thể sống sót trở về từ chiến trường kỷ nguyên rồi nói sau.”  

Từng tiếng chuông dồn dập vang lên, từng bóng người đạp lên không trung mà đi đến sân huấn luyện.  

Mạnh Tinh Hà đứng ở phía trước đội ngũ, ánh mắt lạnh như băng mà đánh giá nhóm binh sĩ diệt ma đang đứng trước mặt mình, nói: “Đi vào trong chiến trường kỷ nguyên thì phải chuẩn bị sẵn cho cái chết ở nơi đó. Khôn sống mống chết, đã chết chỉ có thể chứng minh mấy người không đủ cường đại, không thể trách móc người khác. Hiện tại trước khi tôi mở ra lối vào chiến trường kỷ nguyên này, ai có muốn rời khỏi, hiện tại có thể rời khỏi.”  

Không ai nói chuyện.  

“Được. Nếu mấy người có thể sống sót từ trong chiến trường kỷ nguyên, tôi sẽ chúc mừng cho các người!” Mạnh Tinh Hà cất cao giọng nói.  

Bàn tay của ông ta hướng lên bầu trời, một cỗ khí thế nguy nga như núi cao toát ra từ thân thể của ông ta. Tiếp theo đó, một cột ánh sáng khổng lồ không biết xuất hiện từ phương xa xôi nào, trong giây lát đã nổ mạnh ở bên cạnh.  

Đường Tuấn chỉ cảm thấy bản thân đang đắm chìm ở trong một bầu không khí ấm áp êm ả, giống như đang được nằm giữa một con thuyền nhỏ đong đưa qua lại nhẹ nhàng, rất là thoải mái. Trong đầu anh nhớ đến lời mà Cổ Linh Vương từng nói với anh: “Chỉ có thành viên của cung Hỗn Nguyên mới có năng lực mở ra lối đi đến chiến trường kỷ nguyên.”  

Nói cách khác, nếu như sau này Đường Tuấn muốn rời khỏi chiến trường kỳ nguyên mà nói, cũng bắt buộc phải thông qua một thành viên của cung Hỗn Nguyên mở lối đi.  

“Xem ra thân phận thành viên của cung Hỗn Nguyên có không ít chỗ tốt.”  

Đường Tuấn lại càng thêm hứng thú hơn nữa đối với cung Hỗn Nguyên thần bí, nhưng từ trong lời nói của Cổ Linh Vương, anh cũng biết khó khăn trong việc trở thành một thành viên của cung Hỗn Nguyên là rất lớn. Cho nên lần này mục đích khi tiến vào chiến trường kỷ nguyên của anh, đầu tiên đó là quen thuộc với chiến trường kỷ nguyên, tiếp đó nếu như có cơ hội, tranh thủ trở thành thành viên của cung Hỗn Nguyên.  

Vào thời điểm loại cảm giác ấm áp nhẹ nhàng bao quanh bản thân biến mất, trước mắt Đường Tuấn sáng ngời. 

Bình luận

Truyện đang đọc