CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông ta muốn thoát khỏi khống chế của Đường Tuấn, nhưng đôi tay kia của Đường Tuấn cứ giống như gông sắt vậy, không để cho ông ta thoát ra được. Ông ta muốn bùng nổ chân khí, liều chết một lần, nhưng chân khí trong cơ thể vừa mới chuyển động đã bị Đường Tuấn tách ra tiêu tán hết.  

<

Sống không bằng chết!  

Advertisement

Trước kia Hư Cửu Huyền đã từng tra tấn không biết bao nhiêu đối thủ, nhưng chính lúc này ông ta mới cảm nhận được tất cả ý nghĩa bao hàm trong từ này. Nằm trong tay Đường Tuấn, đến cả tự sát ông ta cũng không thể làm được!  

Giờ khắc này, Hư Cửu Huyền cũng sợ hãi.  

Ông ta không thể tưởng tượng được, Đường Tuấn vậy mà lại mạnh mẽ đến thế! Thực lực anh bày ra xa quá xa so với tưởng tượng của ông ta!  

“Đường Tuấn, cuối cùng cậu muốn làm gì? Còn không mau buông Hư Cửu Huyền ra!” Trong không khí an tĩnh quỷ dị, đám người Trần Thiên Dương cuối cùng cũng phản ứng lại, quát thành tiếng.  

Lúc nói chuyện, giọng nói của ông ta vậy mà lại có hơi run rẩy.  

“Thằng nhóc này còn là người không thế, Triều Ti Kính của Hư Cửu Huyền luyện tới mức kim cương cũng có thể chặt đứt, ấy vậy mà lạ không để lại tí tí dấu vết nào trên người cậu ta. Nếu đổi lại là tôi, chỉ sợ.” Trần Thiên Dương không dám nghĩ tiếp thêm nữa, thực lực của ông ta cũng sàn sàn như Hư Cửu Huyền, nếu Đường Tuấn thực sự ra tay với ông ta, kết cục của ông ta cũng không tốt hơn Hư Cửu Huyền bao nhiêu đâu.  

“Người này quá khủng bổ. Cậu ta còn chưa tới 30 tuổi, cuối cùng là cậu ta kiểu gì vậy!” Cố Bách Đường lộ ra ánh mắt kiêng kị, cũng sợ hãi không thôi: “Sợ là trong mấy người chúng ta chỉ có Triệu Tuấn Phong và Huyền Long Tử là có thể giao đấu cùng với cậu ta thôi.”  

Ông ta lạnh lẽ nhìn về phía Triệu Tuấn Phong đang đứng, ý chiến đấu trong mắt người sau hừng hực, thực lực của Đường Tuấn khiến cho ông ta có xúc động muốn ra tay để phân cao thấp.  

“Hư Cửu Huyền nhục mạ tôi! Ông ta đáng chết!” ánh mắt Đường Tuấn lạnh lẽo mà quét một vòng quanh mọi người.  

Mọi người nghẹn lời, lần này thật là Hư Cửu Huyền làm quá mức rồi.  

Trước đây Đường Tuấn được xem là người có thực lực yếu nhất, Hư Cửu Huyền mở miệng sỉ nhục anh bọn họ cũng không để trong lòng. Nhưng mà bây giờ không giống thế, Đường Tuấn trực tiếp phản kích, trở thành người có thể ngang hàng với hai vị cao thủ đứng đầu là Huyền Long Tử và Triệu Tuấn Phong này, không ai dám can đảm bỏ qua cảm nhận của anh!  

“Đường Tuấn, đừng có quên mục đích chuyến đi này của chúng ta. Huyết trì đã mở, Đằng Vũ Vân rất có thể sẽ tấn chức lên Thần Hải, ông ta mới là kẻ địch lớn của chúng ta.” Huyền Long Tử khuyên nhủ.  

“Sư thúc tôi nói không sai. Hiện tại tư thù cá nhân chỉ có thể tạm gác qua một bên đã, Đường Tuấn, anh phải biết phân biệt nặng nhẹ.” Mục Phương cũng khuyên nhủ theo.  

“Hư Cửu Huyền là em trai của gia chủ nhà họ Hư, nếu cậu dám giết ông ta thì sẽ đối địch với toàn bộ nhà họ Hư.” Trần Thiên Dương cũng lên tiếng cảnh cáo.  

Đường Tuấn lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Tôi không quan tâm!”  

Nhà họ Hư có mạnh hơn nữa chẳng qua cũng không có cao thủ Cảnh giới Thần Hải, cũng không có bất kỳ áp lực nào với Đường Tuấn. Lúc trước anh luôn ẩn nhẫn không phản kích, là bởi vì bà Độc và Hoa Tiểu Nam còn ở đây, anh sợ ném chuột vỡ đồ mà thôi, không nghĩ tới lại bị người ta coi như quả hồng mềm mà nắn bóp.  

“Vậy cậu muốn thế nào?” Cố Bách Đường trầm giọng nói.  

Tuy rằng trong lòng ông ta phẫn nộ, nhưng lại không dám ra tay.  

Bình luận

Truyện đang đọc