Người đàn ông nghĩ đến đây thì giật mình, sắc mặt có vẻ quái dị: "Lẽ nào?”
"Đúng vậy. Tựa như Watanabe Sei đã nói ngay lúc đó, chắc chắn tên Đạo Thể đó đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào đó mới giết chết Tanabe Yaro.” Miyamoto Kuma lộ ra biểu tình trào phúng: " m mưu thật thâm độc, chắc chắn anh ta đã đoán ra được Tanabe Yaro sẽ dùng chiêu Kiếm Nhận Phong Bạo. Đáng tiếc, anh ta dùng mấy âm mưu bẩn thỉu đó chiếm được cái danh thần thoại giới võ đạo, nhưng phỏng chừng cũng không lâu dài đâu.”
"Đây chỉ là suy đoán thôi." Người đàn ông do dự nói.
Advertisement
"Được thôi. Vậy tôi hỏi cậu một vấn đề khác, đã bao nhiêu năm Tanabe Yaro không đánh nhau với ai rồi?” Miyamoto Kuma hỏi.
Advertisement
"Phải được năm mươi năm rồi." Người đàn ông nói.
"Đúng vậy. năm mươi năm đã qua, nửa thế kỷ. Tanabe Yaro năm mươi năm trước là vô địch, tinh khí thần cũng ở trạng thái đỉnh phong. Nhưng năm mươi năm đủ để tiêu hao một vài thứ, có lẽ thể lực của ông ấy đã không còn như trước. Nói cách khác, thực lực của Tanabe Yaro không còn mạnh như chúng ta tưởng tượng. Người mà tên Đạo Thể kia đánh bại hoàn toàn không phải là một huyền thoại võ đạo, mà là một ông lão không có sức lực. Thiên Túc Thông và Kiếm Nhận Phong Bạo nhìn thì rực rỡ và có uy lực cực lớn, nhưng ai biết có phải chỉ là bề ngoài hay không? "Miyamoto Kuma ác ý suy luận.
Người đàn ông há miệng, lại không thể phản bác lại điều gì. Bởi vì không chỉ có Miyamoto Kuma nghĩ như vậy, rất nhiều người trong giới võ đạo đều nghĩ như vậy.
Bị Đạo Thể đánh chết bằng một ngón tay, danh vọng mà Tanabe Yaro tích lũy trong nửa đời trước đã sụp đổ hoàn toàn.
"Thật ra cô Kitagawa không cần sắp xếp nhiều người vệ sĩ như vậy, có mấy người thuộc cảnh giới Nguyên Đan như chúng ta bảo vệ thì không ai có thể động vào một sợi tóc khi cô ấy ở trong nhà Kitagawa. Cho dù tên Đạo Thể kia tới thì cũng chỉ có tới được mà không được. Miyamoto Kuma cười cười, trong nụ cười mang theo sự tự tin ngút trời: "Đánh bại một vị thần thoại đương thời, không ai có thể từ chối niềm vinh quang này.”
Cộp cộp cộp。
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong hành lang, giữa khoảng giao nhau của ánh sáng và bóng tôi, một bóng người dần dần hiện ra.
"Ai?" Mười mấy vệ sĩ đồng loạt nhìn về phía đó, trầm giọng quát.
Khí kình khủng bố phun trào như thủy triều, cả tòa nhà lung lay như sắp đổ.
Kitagawa Keiko cũng xoay người lại, cô nhìn về phía người vừa tới. Khi đã thấy rõ gương mặt người nọ, khuôn mặt Kitagawa Keiko đột nhiên cứng đờ, cô ta hét thất thanh: "Là anh.”
Đường Tuấn chậm rãi bước ra khỏi hành lang: "Là tôi.”
Anh cầm bản một hợp đồng trong tay: "Tôi sẽ lấy lại những gì thuộc về tôi."
Kitagawa Keiko vung tay, sắc mặt cô ta vô cùng lạnh lẽ: "Anh có ý gì?”
"Ồ, xem ra các người không định thực hiện theo cá cược giữa chúng ta?" Đường Tuấn cất bản hợp đồng đi.
Kitagawa Keiko cười lạnh: "Cá cược gì? Rõ ràng là anh ép tôi ký, hợp đồng này hoàn toàn không có hiệu lực pháp lý. Anh Đường, tôi tôn trọng thực lực của anh, không muốn phải ra tay với anh, hiện tại mời anh lập tức rời khỏi khu vực nhà Kitagawa, tôi có thể không truy cứu lỗi lầm của anh.”
"Xem ra tôi đã xem thường trình độ không biết xấu hổ của các người thật rồi, nếu cô không muốn đưa thì tôi phải tự đi lấy rồi." Đường Tuấn làm bộ đi về phía trước.
Soạt.
Mười mấy người tu hành do Miyamoto Kuma cầm đầu đồng loạt chạy đến chắn trước mặt Đường Tuấn như một bức tường vững chắc.