CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu là người Hà Nam, khi nhìn thấy người thiếu niên và người đàn ông trung niên kia, chắc chắn sẽ biết thân phận của hai người họ.  

Advertisement

Là Từ Nhật và Từ Đông! Gia chủ hiện tại và gia chủ dự định đời sau của nhà họ Từ, cả hai đều là người vô cùng kiệt xuất ở Hà Nam. Chỉ cần một cái dậm chân của hai cha con họ cũng đủ làm chấn động Hà Nam, vậy mà bây giờ thái độ của họ lại vô cùng kính cẩn. Từ Nhật tự mình pha trà, Từ Đông khoanh tay đứng một bên, ánh mắt dửng dưng, ngồi như một lão già đã hiểu thấu mọi việc trên đời.  

Thân phận của ông cụ đó rõ như ban ngày! Cả nhà họ Từ, thậm chí là cả Hà Nam này, chỉ có duy nhất lão mới được hai người ấy đối xử như vậy.  

Advertisement

Từ Vũ! Gia chủ đời trước của nhà họ Từ! Ba của Từ Đông! Ông nội của Từ Nhật!  

"Từ Nhật, đối với việc sắp gặp lại Đạo Thể, cháu có ý kiến gì không?" Từ Vũ uống một ngụm nước trà, thuận miệng hỏi.  

Lão mặc một bộ đồ thời Đường màu trắng bạc, khuôn mặt già dặn từng trải, tóc và râu bạc trắng, nhưng hai mắt lại hiện lên vẻ tinh tường, không có chút cảm giác già cỗi, gió thổi lay áo của lão, khiến lão càng giống một vị tiên.  

Động tác pha trà của Từ Nhật bỗng khựng lại, suy nghĩ một chút, nói: "Cháu không thèm để ý đến cậu ta."  

"Dù biết là không thể làm được nhưng vẫn làm, đó là người đàn ông có chí khí! Nhưng giờ đây tình thế đã thay đổi, không phải lúc hành động theo cảm tính. Biết rõ Cổ Sáng muốn giết mình, cũng biết rõ bản thân không thể đột phá gia nhập Thần Hải, nhưng vẫn dám xuất hiện trước mặt mọi người. Như vậy không phải người có chí khí mà là người ngu dốt! Quân tử không đứng dưới vách đá nguy hiểm, chẳng nhẽ hắn ta không hiểu lý lẽ đó?" Từ Nhật bình thản nói, giống như chỉ đang nói chuyện phiếm chứ không phải chuyện sống chết.  

Từ Vũ nghe vậy không những không kinh ngạc mà còn khẽ gật đầu. So với đứa con Từ Đông của mình, lão thích đứa cháu này hơn. Dù là tài năng võ nghệ, thủ đoạn kinh doanh, thấu hiểu lòng người hay là tính cách đều thuộc hạng nhất.  

Từ Đông khoanh tay đứng ở bên cạnh có vẻ do dự, muốn nói gì đó rồi lại thôi.  

Từ Vũ liếc ông ta một cái, khẽ nhíu mày, dường như có hơi không hài lòng.  

"Có gì muốn nói thì nói đi." Từ Vũ nói với giọng không vui. Đứa con này của lão mặt gì cũng giỏi, chỉ là quá cẩn thận dè dặt. Điều này cũng không phải là xấu, nhưng nhà họ Từ là một gia tộc lớn, muốn tiếp tục từng bước phát triển cần phải có bản lĩnh như hổ như sói. Từ Đông quá cẩn thận, không đủ quyết đoán.  

Giống như hiện tại, Từ Nhật có thể bình tĩnh nói chuyện trước mặt lão, còn Từ Đông lại không dám.  

Từ Đông suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu cậu ta che giấu thực lực của mình thì sao? Cách đây không lâu, cậu ta từng xuất hiện ở đầm lầy trong núi, theo lời nhà họ Tôn, hắn đã giành được quả xích viêm của Chùa Bái Đính và phái Thần Châm. Rồi sau đó biến mất một thời gian dài, có lẽ khoảng thời gian đó đã chữa trị vết thương của con dao Huyền Vu, có khi đã đột phá Thần Hải rồi."  

Từ Đông đã đoán đúng hơn nửa. Nhưng chắc chắn ông ta không ngờ được thời gian đó Đường Tuấn đã ở đâu, đã làm những gì.  

Chỉ với sức mạnh của một người đã gi3t chết ba vị trưởng lão của Thần Hải cảnh tại Chùa Bái Đính, khiến toàn bộ chùa phải nghe lời! Sau đó tiến thẳng vào Thần Hải, giết ba vị cao thủ Tôn Thành, Hư Thanh Nhã, Thác Huy Hoàng của Thần Hải!  

Bình luận

Truyện đang đọc