CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiên Ma Vương lắc lắc đầu, trông dáng vẻ là rất cô đơn.  

Ông ta vừa dứt lời, mấy tiểu Tôn Giả đứng ở phía sau lưng ông ta nhanh chóng bay ra, đi tìm người tỉ thý.  

Quy tắc của việc sắp xếp lại thứ hạng trên bia đá rất quan trọng. Chỉ cần anh có thể đánh bại được đối tượng mà bản thân khiêu chiến thì anh sẽ có được thứ tự trước đó của người ta. Mà đối phương bắt buộc phải tìm kiếm một người khác để khiêu chiến thì mới có thể tiến vào bia Kỷ Nguyên một lần nữa.  

Đạo Nhất và Ngao Vấn Thiên liếc mắt nhìn nhau, đồng thời phóng lên trời bay về phía Ma Vương.  

“Viêm Ma, tôi muốn khiêu chiến với anh.” Ngao Vấn Thiên chỉ vào một người tu hành của Cổ Ma tộc với toàn thân được bao phủ trong ngọn lửa màu đen đứng ở đằng sau lưng Thiên Ma Vương.  

“Kiếm Ma.” Đạo Nhất rút kiếm, kiếm chỉ vào một người tu hành với hơi thở lạnh lẽo của Cổ Ma tộc.  

Viêm Ma, người xếp thứ hai người mốt trên bia Kỷ Nguyên.  

Kiếm Ma, hạng mười bảy trên bia Kỷ Nguyên.  

Không biết là cố ý hay là vô tình, đối thủ mà Đạo Nhất và Ngao Vấn Thiên lựa chọn đều lợi hại hơn so với Phong Ma.  

“Được thôi, tôi tới lĩnh giáo thần thông của Thần Tử Long tộc một chút vậy.” Thân hình của Viêm Ma biến mất, hóa thành một một ngọn lửa hừng hực khổng lồ màu đen, thổi về phía Ngao Vấn Thiên.  

Mà Kiếm Ma bên kia thì lại biến thành một làn kiếm sắc bén lạnh lẽo, bắt đầu chiến đấu cùng với Đạo Nhất.  

Trong lúc nhất thời, trong không trung tràn ngập kiếm khí, ngọn lửa, thần thông của Long tộc.  

“Viêm Ma và Kiếm Ma vậy mà lại không địch được.”  

Trận chiến mới bắt đầu chưa được bao lâu, sắc mặt của Chân Nhân Khổng Long đã nhanh chóng biến đổi. Tuy rằng hiện tại kết quả của trận đấu hai bên vẫn chưa hề hiển hiện, nhưng nhãn lực của Chân Nhân Khổng Long cũng không tầm thường, đã có thể đoán được kết quả của trận chiến từ những điều nhỏ nhặt nhất.  

Ông ta lo lắng mà nhìn về phía Đường Tuấn.  

Đường Tuấn cười cười, nói: “Rất đơn giản. Tôi chỉ cần khiêu chiến với người mà có thứ hạng xếp phía trước Viêm Ma và Kiếm Ma là được.”  

Chân Nhân Khổng Long không khỏi có chút cạn lời. Nói như thế thì thực sự là không sai, nhưng với đối thủ tầm cỡ như vậy, Đường Tuấn thật sự có thể chiến thắng hay sao?  

Thời điểm ông ta còn đang suy nghĩ, Đường Tuấn đã đi về phía đám người Lôi Vũ ở bên kia.  

Lúc này, ở bên cạnh Lôi Vũ đã có không ít tiểu tôn giả trên bia Kỷ Nguyên tụ tập ở đó, có Chân Nhân Thái Huyền yếu kém, cũng có những người tu hàng không được tính là quá mạnh mẽ như Mạnh Tinh Hà, cũng có những tiểu tôn giả đứng trước tuổi hai mươi.  

“Chẳng lẽ cậu ta muốn khiêu chiến với Chân Nhân Thái Huyền?”  

Lôi Vũ nhíu nhíu mày. Ở trong mắt của ông ta, thực lực của Đường Tuấn cũng chỉ có thể khiêu chiến Chân Nhân Thái Huyền.  

“Nhưng cho dù cậu ta có thật sự chiến thắng lão đạo Thái Huyền, cũng vô dụng mà thôi. Thứ hạng của Kiếm Ma và Viêm Ma cao hơn quá nhiều.”  

Ở trong suy đoán của Lôi Vũ, Đường Tuấn đi tới trước mặt đám người Lôi Vũ.  

“Ha hả, cậu vậy mà lại có can đảm đến đây. Nhìn dáng vẻ cậu thì chắc là đã có tính toán rồi.” Lôi Vũ lạnh lùng nói.  

Mạnh Tinh Hà nhanh chóng bước ra phía trước một bước, nói: “Đường Tuấn, cậu chính là một phế vật mà đội quân diệt ma bỏ đi mà thôi. Không phải cậu luôn muốn một cơ hội nhằm chứng minh bản thân hay sao, tôi đây cho cậu một cơ hội này.”  

Đường Tuấn liếc mắt nhìn Mạnh Tinh Hà một cái, nói: “Được. Lát nữa tôi sẽ đi tìm ông. Cứ đứng đó trước đi dã.”  

Vẻ mặt của anh bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, nhìn về phía Lôi Vũ, nói: “Tôi muốn khiêu chiến với ông!”  

Lôi Vũ ngơ ngẩn.  

Bình luận

Truyện đang đọc