CHIẾN THẦN THÁNH Y

"Hừ! Theo tôi cũng chưa chắc đâu. Đại sư huynh Luân Châu của chúng ta chắc chắn cũng chẳng kém cạnh gì. Hai năm trước, nghe nói đại sư huynh đã đánh một trận với Phù Hưng, trận chiến ấy Phù Hưng bị đánh cho hộc máu. Khi đó, Phù Hưng đã nói, đại sư huynh Luân Châu chính là cao thủ đứng thứ hai của Chùa Bái Đính chúng ta sau trụ trì."  

"Đúng thế. Chùa Bái Đính chúng ta còn có đại sư huynh Luân Châu. Bên ngoài đều đồn gì mà núi Yên Tử có Trương Tĩnh Hòa, Cổ Hồng Lĩnh có Mục Phương, còn có hòa thượng câm nào đó mạnh như nào như nào. Theo tôi thấy, bọn họ đều thua xa đại sư huynh. Nếu đại sư huynh vào đời, chắc chắn có thể đánh cho họ tè ra quần."  

Advertisement

"Haiz, chỉ là không biết trụ trì nghĩ gì mà vẫn cấm không cho đại sư huynh ra ngoài. Đến giờ, e rằng ngoài đời đã quên mất tiếng tăm của Chùa Bái Đính chúng ta. Nhớ lại thời đại của tổ sư Hàn Nhật Long vào ba trăm năm trước mà giờ vẫn cảm thấy phấn khích."  

Vừa nói xong, cả đám chú tiểu đều lộ ra vẻ mặt hướng tới.  

Có tiếng bước chân truyền đến từ bên cạnh, đám chú tiểu vừa luyện ra nội công tức thì giật mình, đồng loạt nhìn sang. Trên mặt của mỗi người đều lộ ra vẻ cảnh giác, trầm giọng hỏi: "Anh là ai? Sao lại đi đến Chùa Bái Đính của chúng tôi?"  

Đường Tuấn nhìn mấy chú tiểu kia, khẽ cười nói: "Tôi là Đạo Thể mà mấy người vừa nói đến."  

Đám chú tiểu ngây ra như phỗng, rồi chợt cười ầm lên.  

"Chỉ với cái cơ thể gầy gò đó của anh mà cũng dám tự xưng là Đạo Thể á? Muốn nói dối cũng tìm cái gì nó logic tý."  

"Đi mau đi. Chùa Bái Đính chúng tôi không tiếp loại người thường như anh."  

Đường Tuấn cũng không so đo với đám chú tiểu kia, anh chỉ bước lên phía trước, sau đó lớn tiếng nói với ngôi chùa cổ có lịch sử mấy trăm năm này: "Đường Tuấn đến thăm hỏi Chùa Bái Đính!"  

Giọng nói như sấm rền, không ngừng vang vọng. Tuy Đường Tuấn không lớn lắm, nhưng khi vừa ra khỏi miệng lại như được khuếch đại mấy lần, thoáng chốc vang khắp chùa. Ngay cả những chú chim đang chuẩn bị nghỉ ngơi trong núi sâu cũng bị hoảng sợ đập cánh bay lên.  

Lập tức mấy chú tiểu kia bị giọng nói ấy dọa cho chân liên tục lùi về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lộ ra vẻ hoảng sợ.  

"Đạo, Đạo Thể đến đây thật rồi." Có người run giọng nói, định chạy vào chùa, nhưng đôi chân lại như nhũn ra, ngã lăn ra đất. Lúc này, cũng không có ai dám nghi ngờ về thân phận của Đường Tuấn nữa.  

Trong ngọn núi phía sau Chùa Bái Đính, nơi này là giới luật viện của chùa, bình thường ngoài một số học trò của giới đi lại ra thì không có ai sẽ đến nơi đây. Mà lúc này, nơi đây lại càng yên tĩnh, trong điện thờ rộng lớn chỉ có ba người đang ngồi. Mà một người trong đó rõ ràng là Phù Hưng. Giờ đây, sắc mặt ông ta tái nhợt, cả người có chút uể oải.  

Hai người khác, một người còn già hơn cả Phù Hưng, khuôn mặt tiều tụy, để chòm râu trắng bóc, tay cầm một chuỗi tràng hạt. Người còn lại là một hòa thượng trẻ tuổi, trông anh ta khoảng ba mươi tuổi. Tuy cạo đầu bóng lưỡng, nhưng ánh mắt và gương mặt lại lộ ra vẻ kiêu căng ngạo mạn, giống như không có thứ gì có thể khiến anh ta để ý tới. Ngay cả hai vị hòa thượng đức cao vọng trọng của Chùa Bái Đính bên cạnh cũng bị anh ta chẳng coi ra gì. Nhưng hai người lại không chút để ý như đã tập mãi thành quen.  

"Trụ trì sư huynh, đệ đã thua, không thể giành được quả Xích Viêm, quả thật thẹn với Chùa Bái Đính." Phù Hưng cúi đầu, mặt mày áy náy nói.  

Vị hòa thượng kia thế mà lại là trụ trì của Chùa Bái Đính - Pháp  m đại sư.  

Bình luận

Truyện đang đọc