CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Có anh Thái Hạo và anh Trảm Thiên Long ở đây, để xem mày còn có thể tiếp tục kiêu ngạo đến bao giờ.” Thanh Phong oán hận nói.  

Tần Thiên ngoắc đầu ngón tay về phía Thái Hạo và Trảm Thiên Long, nói: “Chúng mày không phải vẫn luôn muốn đấu một trận với tao sao. Vậy bây giờ cho chúng mày cơ hội này. Giải quyết chúng mày xong, tao sẽ đi thu thập mạch khoáng thần thánh.”  

Hai người Thái Hạo và Trảm Thiên Long nhìn nhau, trong mắt hừng hực ý chí chiến đấu. Bọn họ hét lên một tiếng rồi đồng thời ra tay.  

Cơ thể hai người dường như đang toả ra vô số ánh hào quang, khí tức mạnh mẽ đến mức làm cho không gian xuất hiện từng trận sóng.  

Thái Hạo trực tiếp tung ra một nắm đấm, còn Trảm Thiên Long lại là hóa thành lưu quang, bay xung quanh Tần Thiên với tốc độ cao, tìm kiếm cơ hội.  

Thể chất Đại Diễn Thánh dựa vào sức mạnh thuần túy mà nổi danh, còn Vạn Kiếp Bất Diệt Thể dựa vào tốc độ và năng lực chữa trị kinh người.  

“Miễn cưỡng coi là được.”  

Tần Thiên khẽ cười một tiếng, bàn tay hướng về phía hồ nước rồi bắt lấy trong không trung. Hồ nước cuồn cuộn, tạo ra một con rồng nước, lao nhanh phía Thái Hạo.  

Một tiếng rầm vang lên, nắm đấm của Thái Hạo và rồng nước va chạm vào nhau.  

Rồng nước vỡ tung, hóa thành muôn vàn bọt nước.  

Mà Trảm Thiên Long thừa dịp này, thoáng chốc đã xuất hiện ở sau lưng Tần Thiên, trong tay anh ta nắm một cây trường thương, xuất thương như rồng!  

Mũi thương sắc bén đâm vào lưng Tần Thiên, kình khí mạnh mẽ xé thủng áo của anh ta, khiến lưng của anh ta chảy máu.  

Sắc mặt Tần Thiên thay đổi. Lúc anh ta định ra tay đánh trả thì Trảm Thiên Long đã dựa vào tốc độ nhanh chóng, thối lui ra ngoài.  

Nhìn thấy một đòn đắc thủ này, thậm chí còn làm cho Tần Thiên chảy máu, trên mặt Thái Hạo lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, nói: “Tần Thiên, chắc mày không nghĩ tới bản thân mày cũng sẽ có ngày hôm nay. Hôm nay chính là ngày chết của mày.”  

Trảm Thiên Long cũng lộ ra vẻ tươi cười.  

Dường như Tần Thiên không có được mạnh mẽ giống như trong tưởng tượng.  

Vài học trò của Độc Cô Cung và Đại Diễn Các cũng rất vui vẻ. Đặc biệt là vài người của Độc Cô Cung còn cảm thấy vô cùng may mắn vì đã đi theo đúng người.  

“Ngày chết?” Tần Thiên lắc đầu, vẻ mặt của anh ta nghiêm túc, nói: “Là ngày chết của chúng mày mới đúng. Chúng mày đáng để tao phải ra tay nghiêm túc."

“Tần Thiên, mày đang mơ mộng viển vông sao? Chúng tao đều nhìn ra được, mày không phải là đối thủ của anh Thái Hạo và anh Trảm Thiên Long, vậy mà bây giờ mày vẫn còn mạnh miệng. Danh hiệu Ma Thần nhỏ của mày nên đổi thành thần khoác lác đi, ha ha ha.” Thanh Phong đứng ở trong đám học trò của Đại Diễn Các, lớn tiếng nói.  

Lúc trước, anh ta bị Tần Thiên làm cho sợ hãi không nói thành lời. Bây giờ nhìn thấy hai người Thái Hạo và Trảm Thiên Long đã lấy được thế thượng phong thì tự tin hơn rất nhiều, bày ra dáng vẻ không hề sợ hãi Tần Thiên.  

“Anh Thanh Phong miêu tả thật sự rất chuẩn.” Mấy tên học trò khác phụ họa theo.  

Mọi người cười trào phúng.  

Ánh mắt Tần thiên lạnh lùng liếc sang bọn họ, nghiêm nghị nói: “Hy vọng lát nữa chúng mày vẫn có thể cười được.”  

Bình luận

Truyện đang đọc