CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thác Bạt Mạnh đứng ở ngoài chòi nghỉ mát, chỉ dám hit thở thật nhẹ, tựa hồ sợ làm ảnh hưởng đến Lý Quân Thành,  

Thác Bạt Tuyết Tính có thể nói là đệ tử kiệt xuất nhất mấy trăm năm qua của nhà họ Thác Bạt, thiên phú y học của cô ta có thể nói xuất sắc.  

Thác Bạt Mạnh trút xuống trên người Thác Bạt Tuyết Tình biết bao nhiêu tâm huyết và hy vọng, ông ta tuyệt đối không cho phép cô ta gặp chuyện không may.  

Ở dưới ánh nhìn chăm chú của Thác Bạt Mạnh, Lý Quân Thành bắt đầu ra tay.  

Ông ta châm từng cây kim châm cứu lên người Thác Bạt Tuyết Tình, sau đó đưa pháp lực vào trong.  

Hóa ra những cây châm này bên trong trống rỗng,  

Hàn khí thoát ra, sắc mặt Thác Bạc Tuyết Tình thế mà xuất hiện một chút hồng hào.  

Nhìn thấy một màn này, trên mặt Lý Quân Thành lộ ra vẻ mỉm cười, nói: "Tôi đây vốn nằm trong mười người đứng đầu trên danh sách diệu thủ (*), một chút thuật pháp nho nhỏ này còn chưa làm khó tôi được."  

(*) diệu thủ: ở đây ý chỉ người tài giỏi, có khả năng chữa bệnh tốt.  

Thác Bạt Mạnh cũng lộ ra ý cười, nhưng trong lòng lại thở dài, lần này xem ra phải chắp tay dâng ra thư tịch quan trọng nhất của nhà họ Thác Bạt ra ngoài.  

Đúng lúc này, một luồng hàn khí càng thêm mãnh liệt từ trong cơ thể Thác Bạt Tuyết Tình bộc phát, Thác Bạt Tuyết Tình ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trong máu có lẫn những tinh thể bông tuyết màu lam.  

Khuôn mặt vừa khôi phục một chút hồng hào lại trở lên trắng bệch, thoạt nhìn qua thậm chí còn nghiêm trọng hơn lúc trước.  

Lý Quân Thành cũng bị luồng hàn khí này bức cho lùi lại hai ba bước, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.  

"Tuyết Tình."  

Thác Bạt Mạnh vội vàng hô.  

Khi nói chuyện, Thác Bạt Mạnh vội dơ hai tay để đỡ Thác Bạt Tuyết Tình.  

Rắc rắc, nhưng tay Thác Bạt Mạnh còn chưa chạm đến Thác Bạt Tuyết Tình đã bị hàn khí đông lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc