CHIẾN THẦN THÁNH Y

Diệp Thanh Phương nói: “Đừng nói cho ông ta biết tin Đường Tuấn trở về, cứ giấu đi trước. Chờ tôi xử lý xong xuôi tất cả mọi chuyện rồi nói sau. Đến lúc đó, ông ấy sẽ biết ai mới là người thắng cuộc, ai mới là người có thể dẫn dắt Tập đoàn Nam Nhật đi được xa hơn nữa.”  

Anh ta đứng trong phòng, thông qua kính cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc tráng lệ cảu thành phố, lẩm bẩm nói: “Đường Tuấn, anh đừng làm cho tôi thất vọng, là anh bức tôi đến bước ngày hôm nay. Thế nhưng, tôi có chuẩn bị cho anh một món quà lớn, nếu anh không chịu nổi đòn đả kích này, thì lại càng thú vị hơn. Ha ha.”  

Advertisement

Kể từ cái ngày mag anh ta thiêu hủy phần hiệp ước bí mật của Đường Hạo và Tập đoàn Nam Nhật, tảng đá lớn trong lòng của anh ta hoàn toàn tiêu tan, giống như anh ta đã nắm được thóp của Đường Tuấn. Trong mắt anh ta, Đường Tuấn chỉ là một con chuột bị mèo vờn, đã không còn gây nguy hiểm cho anh ta được nữa.  

Ngay lúc Diệp Thanh Phương cảm giác đã nắm hết tất cả trong tay, Trần Bá Phước đã đến theo lời hẹn.  

Chuyến đi lần này này Trần Bá Phước còn dẫn theo một người khác.  

Người này trạc khoảng hơn hai mươi tuổi, diện mạo trẻ măng, theo sát sau lưng Trần Bá Phước. Đây chính là con trai độc nhất của Trần Bá Phước - Trần Nhật Minh. Lần trước, Trần Nhật Minh bị tai nạn giao thông, cũng là Đường Tuấn chữa lành.  

Hai cha con họ đi vào trong theo sự chỉ dẫn của các học viên phòng tập võ. Trần Nhật Minh quan sát tổng thể phòng tập võ, đi qua nơi vừa rồi Đường Tuấn và Mục Phương giao đấu, nơi này đang có bảy tám viên quét dọn vụn kính.  

Trần Nhật Minh thấy thế, không khỏi nhíu mày, nói: “Bố ơi, Đường Tuấn thật sự lợi hại như lời bố nói sao? Chẳng qua, anh ta chỉ chữa khỏi vết thương của con, cho anh ta ít tiền là được, đâu cần kéo con đến tận đây để thăm hỏi? Chuyện này cần thiết không?”  

Trần Bá Phước nhìn chằm chằm Trần Nhật Minh, trầm giọng nói: “Nhật Minh, đại sư Đường Tuấn không phải người mà con có thể tùy tiện bàn luận. Lần này nếu không phải là cậu ấy, cái mạng nhỏ của con đã không còn nữa rồi.”  

“Thôi đi bố!” Trần Nhật Minh bĩu môi, mặt mũi tràn đầy không tin, nói: “Nếu anh ta thật lợi hại như vậy, làm sao lại ở một nơi tồi tàn như này, sàn nhà cũng nứt hết cả rồi. Bố à, anh ta gặp bố ở một nơi thế này, đúng là chẳng coi bố ra gì rồi! Con thấy người này quá tự cao tự đại rồi.”  

Học viên của phòng tập dẫn đường cho hai cha con họ,vừa nghe thấy cái tên Đường Tuấn này, đặc biệt là sự khinh thường trong lời nói của Trần Nhật Minh, không khỏi âm thầm cười lạnh. Nếu Trần Nhật Minh biết sàn nhà là do Đường Tuấn và Mục Phương giao đấu với nhau tạo nên, không biết anh ta có còn dũng khí nói ra những lời này không.  

“Con ngậm miệng lại cho ta!” Trần Bá Phước trừng mắt liếc con trai, lớn tiếng mắng chửi.  

Bản thân ông ta cũng là cao thủ nội công, đương nhiên có thể nhìn ra sàn nhà vỡ vụn là từ ngoại lực gây ra.  

“Không ngờ võ công của Đường Tuấn lại tiến bộ thêm rồi.” Trần Bá Phước nhìn những cái vết rách kia, thầm nghĩ trong lòng.  

Ông ta cậu con trai đứng cạnh mình, không khỏi có chút bất đắc dĩ. Nhưng bây giờ có mấy lời liên quan đến đời tư của Đường Tuấn, không tiện nói rõ, chỉ đành hi vọng lát nữa Trần Nhật Minh sẽ không gây ra chuyện gì.  

Trần Bá Phước đẩy ra cánh cửa, nhìn thấy Đường Tuấn và Quách Thịnh Minh đang uống trà.  

Do có việc nên Ninh Đình Trung đã rời đi trước.  

“Anh Đường.” Chờ cửa đóng lại, sau khi học viên của phòng tập rời khỏi, Trần Bá Phước mới cung kính chào Đường Tuấn.  

Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.  

Bình luận

Truyện đang đọc