CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Bách Hiển gật nhẹ đầu, sau đó nói với Chu Xuyên:   

"Tôi đi vào trước. Chu huynh sắp xếp cho em gái mình xong thì cũng vào nhanh cho kịp, không lại bỏ lỡ một màn uy áp đương thời của Long thiếu."  

Advertisement

Nói xong, Trương Bách Hiển đi đến trước mặt Chung Lâm.  

Rõ ràng là hai người đã quen biết nhau, nhỏ giọng trò chuyện vài câu.  

Trên tay Chung Lâm cầm một tấm lệnh bài, bề mặt đen nhẵn tràn đầy nét cổ xưa, phía trên khắc vẽ đầy hoa văn huyền diệu. Tay Chung Lâm cầm lệnh bài, chỉ vào bên trong lớp sương mù.  

Advertisement

Sương mù lập tức tách sang hai bên, lộ ra một con đường.  

Trương Bách Hiển cất bước đi lên con đường đó, sương mù khép lại, bao phủ lấy thân hình anh ta.  

Đường Tuấn thấy vậy, trong lòng cũng khẽ lay động, đối với suy đoán của mình lại chắc chắn thêm mấy phần.   

Chu Xuyên trầm ngâm một lát, quay đầu nói với Đường Tuấn cùng Chu Đan Ly:   

"Em gái, em cùng Đường huynh đệ ở đây chờ anh. Tu vi võ đạo của em cao hơn Đường huynh đệ một chút, nếu như gặp phải phiền toái gì, em phải ra tay giúp anh ấy giải quyết một chút. Đường huynh, không cần cảm thấy khó xử gì đâu, bây giờ tu vi của anh còn thấp, không có nghĩa là vĩnh viễn vẫn thấp. Dựa vào tư chất của anh, sớm muộn gì cũng sẽ bước vào Chân Khí Cảnh."  

Tuy Chu Đan Ly rất bất mãn với Đường Tuấn, nhưng anh trai đã sắp xếp như vậy, cô cũng không tiện nói thêm điều gì nữa.  

Chu Xuyên vỗ vỗ bả vai Đường Tuấn, sau đó cũng bước vào trong sương mù. Ngay cả cơ hội nói thêm vài câu Đường Tuấn cũng không có.  

Chu Đan Ly vươn vai một cái, nói với Đường Tuấn:   

"Tiếp theo anh phải nghe lời tôi đó, đừng chạy loạn khắp nơi gây chuyện. Tuy tu vi của tôi đúng là Chân Khí Cảnh tông sư, nhưng chỗ này có rất nhiều người tu vi cao hơn tôi. Nếu thật sự chọc tới bọn họ, tôi cũng không bảo vệ nổi anh đâu, biết chưa?"  

Ai ngờ cô vừa dứt lời, Đường Tuấn đã lập tức đi thẳng về phía trước, không để ý đến Chu Đan Lỵ một tí nào.  

"Anh, anh muốn làm gì?" Chu Đan Ly sững sờ, nhìn thấy phương hướng mà Đường Tuấn đang đi tới, cô vội vàng giữ chặt anh lại, nói:   

"Kia là Chung Lâm, người phụ trách của Nghịch Lân, tu vi anh ta đã đạt tới Chân Khí Cảnh hậu kỳ, so với anh trai tôi thì còn lợi hại hơn nhiều. Anh muốn làm gì đó?"  

Đường Tuấn cười nhẹ một tiếng, nói:   

"Chung Lâm à. Tôi với anh ta quen biết cũng khá lâu rồi đấy."  

Nói xong, Đường Tuấn nhẹ nhàng tránh thoát khỏi bàn tay Chu Đan Ly.  

Chu Đan Ly lộ ra vẻ kinh ngạc, một cái nắm tay vừa rồi, cô đã dùng tới sức mạnh của Chân Khí Cảnh, võ giả bình thường chắc chắn không thể tránh thoát được.  

"Anh ta che giấu thực lực." Trong đầu Chu Đan Ly hiện ra ý nghĩ này, nhưng ngay sau đó, lòng cô lại tức giận:   

"Coi như che giấu thực lực thì sao chứ? Dám trêu chọc Chung Lâm, anh ta vẫn chỉ có một con đường chết."  

Một tên nhãi còn chưa đến Chân Khí Cảnh, lại bảo là quen biết với vị Chân Khí Cảnh đại tông sư của Nghịch Lân đã lâu? Nói ra ai mà tin được chứ?  

Vị trí của Chung Lâm vừa đúng là lối vào Trảm Mã Đài, anh ta quản lý lệnh bài, quyết định ai có thể đi vào, hầu như tất cả ánh mắt mọi người ở đây đều đặt lên người anh ta. Thời điểm Đường Tuấn đi về hướng Chung Lâm, chân mày anh ta hơi nhíu lại, khí tức rục rịch chờ phát động, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Còn những người khác, thì dùng ánh mắt hài hước nhìn Đường Tuấn.  

Mấy ngày nay, không phải là không có người ra tay với Chung Lâm, muốn cướp lệnh bài trên tay anh ta. Nhưng tu vi của Chung Lâm còn lù lù ở đó, trừ khi có mấy đại tông sư Chân Khí Cảnh cùng phối hợp với nhau, hoặc võ giả Thần Hải Cảnh ra tay, nếu không, ai có thể dám nói chắc là sẽ thắng được Chung Lâm!   

"Thằng nhóc này gặp nạn rồi." Người trong sân đều nảy ra ý nghĩ như vậy, muốn xem thử Chung Lâm sẽ dạy dỗ Đường Tuấn như thế nào.  

Bình luận

Truyện đang đọc