CHIẾN THẦN THÁNH Y

Lúc trước, chẳng qua là ông lão Thiên Dũng đã nhìn trúng vị hộ đạo Thần Quân sau lưng Đường Tuấn, nên ông ta muốn mượn cơ hội kết bạn mà thôi.  

Đông đảo học trò Vạn Diệu cung đều khiếp sợ và kinh ngạc nhìn Đường Tuấn, có người ngạc nhiên nói: "Trương sư huynh, thì ra anh lợi hại như vậy.”  

Đường Tuấn cười nhạt, nói: "Là bởi vì Triệu sư huynh bị thương, bằng không tên kia cũng không cần ta ra tay.”  

Tuy rằng các học trò Vạn Diệu cung cảm thấy có chút không hiểu, nhưng bọn họ vẫn tiếp nhận câu nói này, dù sao cho tới nay, Triệu Huyền vẫn là người mạnh nhất thế hệ trẻ của Vạn Diệu cung.  

Triệu Huyền nghe vậy, anh ta lập tức nhìn Đường Tuấn với ánh mắt cảm kích.  

Anh ta chính là Thánh Tử của Vạn Diệu cung, nếu bởi vì trận chiến này mà mất đi uy danh, vậy tương lai khi anh ta kế thừa Vạn Diệu cung nhất định sẽ có rất nhiều người phản đối.  

Một đám người Vạn Diệu cung không có tiến vào Long thành, mà bọn họ tìm một chỗ trống trải thật lớn ở bên ngoài Long thành để tạm thời nghỉ ngơi.  

Triệu Huyền và Đường Tuấn sóng vai ngồi trên một tảng đá, bọn họ nhìn Long Thành ở phía xa.  

Triệu Huyền trầm giọng nói: "Lần này anh làm Hổ Ấp bị thương, lần sau khi tiến vào tháp Đăng Long chỉ sợ sẽ bị nhằm vào.”  

Anh ta thấy Đường Tuấn vẫn bình tĩnh, thì nhíu mày, nói: "Thực lực của Hổ Ấp rất mạnh, nhưng cũng không phải người mạnh nhất tinh vực Bạch Hổ.  

Lần này thanh niên mạnh nhất tinh vực Bạch Hổ tên là Hổ Tiêu, nghe nói trong cơ thể có một tia huyết mạch của Bạch Hổ Tôn Giả, anh ta xếp thứ mười trong đại hội Vạn Tiên, và anh ta cũng có tư cách giành chiến thắng trong đại hội Vạn Tiên lần này. ”  

"Hổ Tiêu."  

Đường Tuấn thấp giọng đọc cái tên này, nắm đấm hơi nắm chặt.  

Không biết bây giờ thực lực của anh ta so với những thiên kiêu này, ở tầng thứ nào đây?  

Triệu Huyền nói tiếp: "Lại nói tiếp, Hổ Tiêu thực sự trở nên nổi tiếng sau một trận chiến, chính là trận chiến với thánh nữ Độc Cô Cung ở tinh vực Chu Tước cách đây không lâu.”  

Sắc mặt Đường Tuấn khẽ biến, anh thất thanh nói: "Mộ Thanh sao?”  

Trước lối vào núi Vạn Thần, cảnh Mộ Thanh bảo vệ anh ta dường như vẫn còn ở trước mắt.  

Triệu Huyền than thở: "Độc Cô Cung cũng chỉ có một thánh nữ như cô ấy.  

Vị thánh nữ Độc Cô Cung này cũng là một kỳ nhân, có người nói có một cuộc kỳ ngộ trong núi Vạn Thần, hình như là thể chất Độ Ách trong truyền thuyết, nên thực lực của cô ấy e rằng vô cùng mạnh mẽ.  

Đáng tiếc Hổ Tiêu lại mạnh hơn vài phần, anh ta dựa vào bí bảo làm thánh nữ Mộ Thanh bị thương nặng, không biết lần này tại hội tháp Đăng Long, thánh nữ Mộ Thanh có thể hay không xuất hiện.”  

Sắc mặt Đường Tuấn căng thẳng, nói: "Cô ấy bị thương sao?”  

Triệu Huyền gật đầu, nói: "Nghe nói là như vậy.  

Nhưng mà thánh nữ Mộ Thanh vốn là một bác sĩ tài giỏi, hẳn là không có vấn đề gì lớn.”  

Anh ta lộ ra vẻ sùng kính, nói: "Nếu như có thể gặp thánh nữ Mộ Thanh một lần.”  

Nói xong, vẻ mặt anh ta còn ghét bỏ nhìn Đường Tuấn, nói: "Cùng là bác sĩ, nếu lúc trước ở thành Vạn Diệu, là thánh nữ Mộ Thanh thì tốt biết bao.”  

"Ha ha."  

Đường Tuấn cười lạnh một tiếng, người này thật đúng là dám nói: "Yên tâm, sau này anh sẽ có cơ hội gặp cô ấy.”  

Anh đang suy nghĩ, có nên tìm cơ hội để gặp mặt Mộ Thanh một lần hay không, bằng không đoán chừng đến bây giờ cô ấy còn tưởng rằng mình đã chết.  

Triệu Huyền lại không để ở trong lòng, anh ta coi lời nói của Đường Tuấn là đang hù dọa anh ta.  

Đường Tuấn cái tên này thực lực rất mạnh, y thuật cũng rất lợi hại, nhưng so với thánh nữ Mộ Thanh, thật đúng là không phải cùng một cấp độ, làm sao có thể có cơ hội quen biết được chứ.  

Khi người của Vạn Diệu cung đang chờ đợi tháp Đăng Long mở ra, thì những người khác có tư cách tham gia hội tháp Đăng Long cũng đều lục tục đến.

Bình luận

Truyện đang đọc