CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ Nhật, Thanh Liên, Vũ Tuyết Hương!  

Advertisement

Ba người này lần lượt đến từ nhà họ Từ, Nghịch Luân và nhà họ Vũ, không chỉ có thân phận cao quý mà còn là lớp thiếu niên có triển vọng nhất hiện nay, có năng lực đánh với Thần Hải cảnh. Đặt họ ở bất bất kỳ môn phái thế gia lớn nào cũng đủ trấn giữ một phương nơi đó. Lúc ba người này cùng đi lên khiêu chiến Đường Tuấn thì mọi người đều sững sờ.  

Tuy Đồ Thành rất mạnh, nhưng nếu so sánh với ba người kia thì cũng không đáng nhắc tới. Vì cho dù là nhà họ Từ, nhà họ Vũ hay là Nghịch Luân thì phía sau đều có cao thủ Thần Hải cảnh đương thời, có thể nói ba người này từ nhỏ đã nhận được tài nguyên tu luyện cao cấp nhất. Còn Đồ Thành thì vẫn kém hơn một cấp, Cổ Sáng thì mới vừa tiến vào Thần Hải cảnh không lâu, nói chung vẫn không bằng ba nhà bên kia.  

Advertisement

Từ Vũ vuốt râu mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng, lão cười lớn nói: "Quyết đoán như vậy mới xứng đáng là Kỳ Lân của nhà họ Từ ta."  

Vũ Quân nhìn Vũ Tuyết Hương gật đầu, rất hài lòng với biểu hiện của cô ả.  

"Ba người muốn đánh với tôi ư?" Đường Tuấn lạnh lùng nhìn ba người trước mặt.  

Từ Nhật không quan tâm, kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, Đạo Thể ba trăm năm mới xuất hiện một lần, nếu lần này không đánh thì quá đáng tiếc. Qua mấy trăm năm nữa em sẽ bước vào cảnh giới khác rồi, đến lúc đó đánh nhau với anh thì thật không công bằng cho anh."  

Người xung quanh nghe vậy thì gật đầu.  

Từ Nhật nói rất dễ hiểu, qua mấy năm nữa bọn họ đã là Thần Hải cảnh còn Đường Tuấn vẫn là Chân Khí cảnh, đánh thắng thì cũng không có ý nghĩa gì. Câu nói mang đầy tự tin có thể tiến vào Thần Hải cảnh kia khiến cho không ít nữ võ giả hai mắt lấp lánh.  

Vũ Tuyết Hương lạnh lùng nhìn Đường Tuấn bằng đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt không thiện lành, nói: "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm khó anh đâu, cho anh chọn một. Có điều hôm nay ba người chúng tôi đều phải đánh với anh."  

"Đánh luân phiên." Đường Tuấn cười khẽ.  

Từ Nhật không hề cảm thấy xấu hổ, gật đầu nói: "Đúng vậy, dù sao anh cũng là Đạo Thể, ba người chúng tôi luân phiên đánh, nếu cuối cùng anh thua thì cũng không quá mất mặt."  

"Ha ha... Muốn biến tôi thành đá mài dao cho các người à, đúng là tính hay thật." Đường Tuấn nhìn ba người Từ Vũ, nói: "Các ông thật sự muốn để ba người họ đánh với tôi ư?"  

Từ Vũ cười nói: "Nhật nói đúng, Đạo Thể ba trăm năm mới xuất hiện một lần, ngay cả tôi cũng muốn đánh với cậu nữa là. Đáng tiếc tôi đã tiến vào Thần Hải cảnh nhiều năm, nếu đánh với cậu thì sẽ mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ. Nếu bọn chúng đã thích thì Đường Tuấn cậu chỉ dẫn cho chúng vài chiêu đi."  

Mặt Cổ Sáng nhăn nhó, người sáng suốt đều có thể nghe ra được Từ Vũ đang nói gã ỷ lớn hiếp nhỏ. Nhưng lúc này gã cũng không thể ra tay được.  

"Chọn người đi." Thanh Liên nói ngắn gọn.  

Trên người cô ta xuất ra chân khí hệ mộc, khuôn mặt như phát sáng nhưng đôi mắt lại tràn đầy giận dữ và ý chí chiến đấu.  

Đột nhiên Đường Tuấn cười lớn, nói: "Cần gì chọn, muốn đánh thì lên hết đi. Muốn mượn tôi để tu luyện à, tôi muốn xem xem các người có đủ tư cách đó hay không?"  

Bình luận

Truyện đang đọc