CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Sức mạnh của cậu hơn người thì có là gì, cuối cùng cũng phải chịu chết ở nơi này! Giống như ông nội đã chết của cậu, thân danh bại liệt, trở thành một cái tên trên bia đá hành y!" Ngài Tô nghĩ đến mà trong lòng hả hê.   

<

Hà Lung Linh cũng chẳng thèm liếc nhìn Đường Tuấn một cái, chỉ là có chút tiếc rẻ nhìn Hoa Tiểu Nam. Một thiếu nữ như một bông hoa lại phải đi theo Đường Tuấn chịu chết, tất cả đều là lỗi của Đường Tuấn!  

Advertisement

Tiếp theo đó là vẻ mặt phần đông học trò của Dược Vương Cốc phẫn nộ, dáng vẻ như hận không thể ăn tươi nuốt sống Đường Tuấn. Nếu nơi đây không phải là nhà chính hành y vô cùng thiêng liêng, e là có không ít học trò sẽ mở miệng chửi mắng châm chọc.  

Sau đó sắc mặt của các vị trưởng lão, cung phụng đều trở nên không tốt.   

Khoảnh khắc này, Đường Tuấn nghiễm nhiên trở thành kẻ thù của tất cả mọi người nơi đây.  

"Đây là lần so tài y thuật cuối cùng trong cuộc đời cậu, hưởng thụ thật tốt vào." Môi Từ Phong khẽ nhúc nhích, một luồng âm thanh truyền đến tai Đường Tuấn.  

Đường Tuấn coi như không nghe thấy, không nhìn thẳng vào Từ Phong. Tôn Vân Hoa ngồi trên chiếc ghế rộng rãi giữa nhà chính hành y, giống như bậc đế vương của thời xưa được triều thần yết kiến vậy, ông ta ngồi trên cao nhìn xuống Đường Tuấn, nói: "Năm đó, ông nội cậu so tài y thuật với Dược Vương Cốc bọn tôi tại nơi này, cuối cùng thua trận đánh mất một đời thanh danh. Cậu trẻ tuổi hơn ông nội cậu, thật sự không nhất thiết phải như vậy. Tôi cho cậu thêm một cơ hội. Quỳ xuống, xin lỗi Dược Vương Cốc bọn tôi, ở lại Dược Vương Cốc làm nô dịch mười năm, tôi sẽ để cậu đi."  

Vẻ mặt của Đường Tuấn bình tĩnh nhìn Tôn Vân Hoa, nói: "Ông nội tôi thua y thuật, nhưng mà thứ Dược Vương Cốc các người thua là đức của người làm y. Nếu ông và tất cả mọi người trong Dược Vương Cốc quỳ trước mộ ông nội tôi ba ngày ba đêm để sám hối, tôi có thể lựa chọn không so đo!"  

"Thằng nhãi ranh ngạo mạn!" Tiếng nói vừa dứt, phần đông học trò cùng các trưởng lão của Dược Vương Cốc không nhịn được lửa giận trong lòng, chỉ vào Đường Tuấn chửi như tát nước.  

Nếu không phải kiêng dè sức mạnh của Đường Tuấn, e là đã có người thay Tôn Vân Hoa bắt giữ anh rồi.  

Tôn Vân Hoa lộ vẻ uất giận, nói: "Khẩu khí còn lớn hơn cả ông nội cậu, chỉ là không biết y thuật thế nào?"  

"So đi thì biết." Đường Tuấn thản nhiên nói: "Nhanh chút đi. Lát nữa tôi còn muốn giết người."  

Tôn Vân Hoa nhìn vào mắt Từ Phong, không nói thêm gì nữa.  

Ông ta đứng dậy khỏi ghế, đi xuống bậc thang, cuối cùng đi tới trước mặt đám người Hà Đan Thông.  

"Các ngươi là người cùng cậu ta vào cốc xin thuốc?" Tôn Vân Hoa thuận miệng hỏi.  

Hà Đan Thông vội vàng gật đầu, giải thích: "Tôn cốc chủ, chúng tôi chẳng có quan hệ gì với cậu ta."  

Bình luận

Truyện đang đọc