CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Giết bà ta?” Hư Cửu Huyền híp mắt nhìn bà Độc, nhíu mày, có vẻ như đang suy nghĩ về lời đề nghị này.  

<

“Hư Cửu Huyền, ông dám?” Đường Tuấn đứng trước mặt bà Độc, bảo vệ bà ấy.  

Advertisement

Ánh mắt của Cố Bách Đường cũng dao động qua lại trên người bà Độc, rõ ràng là cũng có chút rục rịch. Thứ có tác dụng thực sự với bọn họ là Hoa Tiểu Nam, bà Độc này cũng chỉ là râu ria. Nếu giết bà ta mà thu hoạch được ít tin tức nội bộ của Đường Tuấn, vậy thì chuyến đi này của bọn họ càng an toàn hơn chút.  

Hơn nữa, nếu có thể mượn cơ hội giết Đường Tuấn, như vậy đợi đến sau khi tìm được bảo tàng bí mật thì sẽ ít đi một người tới giành chia báu vật với bọn họ!  

Trong phút chốc, sát khi giữa sân bừng bừng.  

Hoa Tiểu Nam bị đánh thức, cảm giác không khí đang đình trệ, bò xuống khỏi lưng Đường Tuấn, đứng chung một chỗ với bà Độc.  

“Đạo sĩ Huyền Long Tử, ông thấy thế nào?” Bỗng nhiên Trần Thiên Dương lên tiếng nói.  

Huyền Long Tử nhìn nhìn Đường Tuấn, than nhẹ một tiếng: “Thực lực của Đường Tuấn như thế nào, chúng ta còn chưa rõ ràng lắm. Nếu bây giờ đã lục đục nội bộ thì chỉ làm giảm xác suất thắng xuống. Thêm nữa, các vị đều là tông sư, chẳng lẽ còn bị một câu của người khác sai bảo sao.”  

Trần Thiên Dương liếc nhìn Cố Bách Đường, một lát sau, trên mặt mới hiện lên ý cười, nói: “Đạo sĩ Huyền Long Tử nói đúng. Người anh em Đường, vừa rồi chúng tôi chỉ nói giỡn thôi, cậu đừng để trong bụng.”  

Hư Cửu Huyền thầm nói một tiếng đáng tiếc, nếu mới rồi mà ra tay, chắc chắn Đường Tuấn thừa chết thiếu sống, ông ta sẽ bớt đi một tai họa lớn trong lòng.  

Đường Tuấn thấy thế, sợi dây căng chặt trong lòng cũng không có thả lỏng.  

Đám người Huyền Long Tử, Trần Thiên Dương, Triệu Tuấn Phong tiến vào dân tộc Mèo hiển nhiên là có mưu đồ gì đó. Cho dù bây giờ bọn họ không có ra tay nhưng tai họa ngầm vẫn cận kề, ra tay chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hơn nữa nhìn kiểu này, Huyền Long Tử cũng không có ý định giúp đỡ thì phải. Nếu thực sự phải là tay, người bị hại chắc chắn sẽ..  

Là anh.  

Nếu chỉ có một mình anh, tự anh bảo vệ mình thì không có vấn đề gì. Nhưng bên người lại có thêm vướng bận là Hoa Tiểu Nam và bà Độc, trong phút chốc làm anh tiến thoái lưỡng nan.  

“Nói đi. Tôi không có kiên nhẫn.” Sức lực trên tay Hư Cửu Huyền lại tăng thêm lần nữa, trên mặt Đằng Ma xuất hiện mồ hôi to như hạt đậu nành, có vẻ rất đau đớn.  

“Tôi nói, tôi nói.” Đằng Ma vội vàng hô lên.  

Lực chú ý của mấy người đều dồn hết lên người Đằng Ma, lại không có ai chú ý đến đôi tay đang buông xuống của Đằng Ma đang từ từ bấm dấu tay, dùng máu tươi của ông ta viết lên đất. Cho dù là mấy người có chú ý tới chỉ sợ là cũng không để trong lòng.  

Đúng lúc tầm mắt của bà Độc đảo qua, nhìn thấy cảnh đó, mày hơi hơi nhíu lại, nắm chặt tay Hoa Tiểu Nam.  

“Hừ!” Hư Cửu Huyền hơi buông lỏng ra một chút.  

“Cuối cùng là Đằng Vũ Vân và Đằng Thiên muốn làm gì? Vì sao lại ra tay với người luyện võ của các môn phái?” Huyền Long Tử hỏi: “Còn nữa, bây giờ bọn họ đang ở đâu?”  

Bình luận

Truyện đang đọc