CHIẾN THẦN THÁNH Y

Sắc mặt Lưu Thiên Phong trở nên khó coi.  

“Ha ha! Tên mặt trắng này ngược lại đàn ông thật.” Đường Tuấn bỗng nhiên nói.  

Advertisement

Trần Vân Anh nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ đắc ý thỏa mãn, nói: “Đương nhiên rồi. Người đàn ông bà đây coi trọng còn có thể kém cỏi được sao. Dù thế nào cũng mạnh hơn Lưu Thiên Phong gấp trăm lần.”  

“À.” Đường Tuấn cười nói: “Vậy anh ta có nói cho bà biết anh ta bị bệnh không?”  

Vẻ mặt đắc ý của Trần Vân Anh lập tức cứng đờ, nói: “Ý của cậu là gì?”  

Sắc mặt Uông Thành Vinh trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.  

Đường Tuấn chỉ vào Uông Thành Vinh, nói: “Bệnh lậu! Hay còn gọi là giang mai!”  

“Nói bậy! Con mẹ nó, anh đang nói lung tung, cẩn thận tôi xé nát miệng anh ra!” Uông Thành Vinh nghe vậy, lập tức kinh hãi, giận dữ quát.  

Đường Tuấn cười nhạt, không để ý tới Uông Thành Vinh, ngược lại còn nói với Trần Vân Anh: “Gần đây có phải bà cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn ở bụng dưới không, còn bị rối loạn kinh nguyệt nữa!”  

Trần Vân Anh mờ mịt gật đầu.  

Đường Tuấn nói: “Vậy tôi khuyên bà nên nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra một chút, nếu không đến lúc đó bệnh tình nghiêm trọng sẽ không chữa trị được đâu.”  

“Trần Vân Anh, em đừng nghe anh ta nói lung tung. Anh không bị bệnh, làm sao anh có thể bị bệnh được!” Uông Thành Vinh nắm lấy cánh tay Trần Vân Anh, khóc lóc nói.  

Trần Vân Anh vốn còn chưa tin tưởng lắm, nhưng nhìn bộ dáng của Uông Thành Vinh lúc này, lại nghĩ đến lời Đường Tuấn vừa nói, sắc mặt bà ta đột nhiên trắng bệch.   

Bà ta vội vàng hất tay Uông Thành Vinh ra, giống như Uông Thành Vinh là một món rác rưởi đáng ghê tởm vậy.  

“Mẹ kiếp. Tránh xa tôi ra một chút!” Trần Vân Anh chán ghét đá vào bụng Uông Thành Vinh, khiến anh ta cuộn mình lại như một con tôm chết.  

“Lưu Thiên Phong, chuyện hôm nay không chỉ đơn giản như vậy đâu!” Để lại một câu tàn nhẫn đe dọa, Trần Vân Anh lập tức xoay người, thân hình mập mạp nhanh chóng rời đi.   

Bà ta phải nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra mới yên tâm được.  

“Ha ha! Anh còn muốn ở lại sao?” Đường Tuấn nói với Uông Thành Vinh.  

“Nhóc con! Nhớ mặt tôi đấy!” Uông Thành Vinh oán hận nhìn Đường Tuấn, sau đó cắn răng rời đi.

x“Ngại quá, bác sĩ Đường, để cậu chê cười rồi.” Trong phòng làm việc, Lưu Thiên Phong hơi xấu hổ nói.  

Đường Tuấn lắc đầu, lấy một tờ chi phiếu từ trong túi ra, nói: “Ở đây có ít tiền. Chú đừng vội vàng từ chối. Chú so với tôi càng hiểu rõ tình trạng hiện giờ của tòa soạn, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ đến lúc đó không đợi được đến lúc đại hội nghiên cứu Y học cổ truyền bắt đầu, tòa soạn của các chú đã đóng cửa rồi. Dùng số tiền này vượt quan cửa ải khó khăn trước mắt rồi nói sau.”  

Bình luận

Truyện đang đọc