CHIẾN THẦN THÁNH Y

Tuy là nói thì nói như vậy nhưng khinh thường hiện rõ trên mặt Trần La Sinh đã nói rõ ý anh ta muốn nói là cái gì.  

"Ha ha ha!" Những người còn lại cũng phối hợp mà nở nụ cười, trong khoảng thời gian ngắn, Đường Tuấn như là đã trở thành một bộ phim hài để mọi người cười cợt.  

Advertisement

Đường Tuấn lại bình tĩnh không nói gì, xoay xoay cái ly đang cầm, nhìn Trần La Sinh, nói: "Anh cười đủ chưa?"  

Trần La Sinh giật mình không cười nữa mà chỉ vào Đường Tuấn, nói: "Cậu nhóc, tới bây giờ còn kiêu ngạo như vậy, tôi còn nghĩ cậu là nhân vật nào lớn lắm, không nghĩ tới chỉ là một cái nhân viên quản lí nho nhỏ. Cậu thức thời thì tốt nhất nên cung kính mà đứng dậy xin lỗi tôi, nói không chừng tôi sẽ tốt bụng mà để cho cậu tiếp tục làm việc ở thư viện. Nếu không thì, ha ha!"  

Mọi người nhìn thấy thế, theo bản năng mà cách xa Đường Tuấn một chút, vốn tưởng rằng Đường Tuấn chỉ thích khoác lác mà thôi, ai biết lại không biết sống chết mà đi đắc tội với Trần La Sinh, trong lòng cảm thấy may mắn vì lúc nãy không có đến gần Đường Tuấn.  

Trần La Sinh cong lưng xuống, nói vào tai Đường Tuấn: "Ha ha, dám đoạt gái của ông đây thi kết cục chính là như vậy."  

Nói rồi Trần La Sinh đứng thẳng người dậy, ngạo nghễ nói: "Đừng cho là tôi đang nói giỡn, có thấy người đứng bên cạnh tôi là ai không? Đây chính là hiệu phó Ngô, người phụ trách bổ nhiệm nhân sự trong trường chúng ta, cậu đi hay ở chỉ cần một câu của ông ấy mà thôi, đừng tự cắt đứt tương lai của mình."  

Mộ Dung Lan nhìn nãy giờ đã không ngồi yên được nữa, muốn đứng lên nhưng lại bị Thẩm Dũng ngăn cản.  

"Cậu ấy không phải người bình thường, bọn người này không làm khó được cậu ấy." Thẩm Dũng nhìn Đường Tuấn một cái rồi nói với Mộ Dung Lan.  

Mộ Dung Lan chỉ có thể nửa tin nửa ngờ mà ngồi xuống.  

Ngô Thiên Hòa còn đang cầm hơn nửa ly rượu, cũng mang vẻ mặt cao cao tại thượng mà cười tủm tỉm nhìn Đường Tuấn. Luận chức vị thì ông ta với cha của Trần La Sinh không khác nhau lắm nhưng cha của Trần La Sinh có khả năng cao là người sẽ trở thành hiệu trưởng nhiệm kỳ tiếp theo của Đại học Vinh, đến lúc đó ông ta không thể so sánh được cho nên bây giờ ông ta rất vui vẻ mà cho Trần La Sinh mặt mũi. Chỉ là sa thải một nhân viên quản lý thư viện mà thôi, quá đơn giản đối với ông ta.

Trong lúc những người ở đây nghĩ rằng Đường Tuấn chắc chắn phải cúi đầu xin lỗi Trần La Sinh thì Đường Tuấn lại lắc lắc đầu, nói: "Bằng anh, còn chưa đủ."  

Trần La Sinh giật mình, sau đó cười to nói: "Thằng nhóc không biết điều, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo."  

Anh ta quay đầu lại nhìn Ngô Thiên Hào nói: "Hiệu phó Ngô, ông xem chuyện này phải làm sao đây?"  

Ngô Thiên Hào cười cười, xoay xoay nửa ly rượu trong tay, nói với Đường Tuấn: "Cậu đồng chí này, tôi chính thức thông báo với cậu, cậu bị sa thải khỏi Đại học Vinh."  

Kẽo kẹt!  

Ngô Thiên Hào còn chưa nói xong thì bỗng nhiên cửa phòng lại bị đẩy ra. Ngô Thiên Hào rất tức giận, là ai không biết điều như vậy, không biết là ông ta ghét nhất bị người khác ngắt lời hay sao? Ông ta quay người định nhìn xem người đến là ai, thuận tiện răn dạy hai câu để bày ra uy nghiêm của mình một chút. Nhưng sau khi ông ta nhìn thấy người đi vào là ai thì những lời muốn nói ra đã bị nghẹn lại trong cổ họng.  

Không chỉ là ông mà dường như cả căn phòng đều đã bị đông cứng lại.  

Một nhóm bảy tám người đi đến, cầm đầu là một người đàn ông có khuôn mặt uy nghiêm, mặc áo sơ mi rộng thùng thình. Cho dù là ở Đại học Vinh đi học hay làm việc thì đa số mọi người đều biết người này là ai. Người này chính là hiệu trưởng của Đại học Vinh, Lâm Trung Nghĩa!  

Bình luận

Truyện đang đọc