*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này Đường Tuấn đã thay thành một bộ trang phục bình thường, lúc đầu Trình Vân Thiên cũng có chuẩn bị cho anh một bộ âu phục, nhưng cuối cùng anh mặc không quen nên gạt nó sang một bên.
Thành Đại Hải nghe xong toát mồ hôi lạnh, nào dám đáp lại.
Advertisement
May mắn thay đúng lúc này, bên ngoài khách sạn có tiếng động lớn.
"Giám đốc của tập đoàn Mân Thanh đến, Đại Hải chúng ta cũng đi ra đón tiếp thôi." Có người lôi kéo Thành Đại Hải đi ra phía ngoài.
Thành Đại Hải rất muốn đi, nhưng lại sợ để Đường Tuấn ở lại một mình, bỏ bê anh.
Đường Tuấn khoát tay áo, nói: "Cậu đi đi."
"Thành Đại Hải, anh là ông chủ kiểu gì thế, ông chủ mà còn phải nghe lời nhân viên. Tôi nghĩ địa vị của hai người nên đổi ngược lại mới đúng." Có người cười nhạo Thành Đại Hải.
Thành Đại Hải gật gật đầu với Đường Tuấn, lúc này mới theo đám người kia đi ra ngoài đón tiếp giám đốc của tập đoàn Mân Thanh.
Đường Tuấn đứng bên cạnh cửa sổ thủy tinh vắng bóng người của khách sạn, vừa vặn có thể trông thấy chuyện xảy ra bên ngoài.
Ninh Đình Trung mặc âu phục cắt xén chỉnh tề, u Dương Hồng Phượng kéo cánh tay của, mặt mũi âu yếm ngọt ngào, một đám thương nhân giàu có bên trong thành phố Hải Phòng chen chúc trong bữa tiệc rượu. Thân cận nhất với hai người là hai người đàn ông, một người trẻ tuổi còn một người tầm trung niên, chính là người năm giữ tập đoàn Long Đức cha con nhà họ Trang, Trang Long Sinh và Trang Khiết Nhuần.
Khi Trang Long Sinh và con trai của mình nhìn thấy Thành Đại Hải trong đám đông, lông mày nhíu vào một cái, liếc mắt nhau một cái, đều cảm thấy có chút kinh ngạc.
Thành Đại Hải thế mà lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ Sơn Bá đã thua?
Mặc dù trong dấy lên bao nghi vấn, nhưng tạm thời bọn họ không có thời gian để tra hỏi đến cùng. Hiện tại việc hợp tác với tập đoàn Mân Thanh mới là việc quan trọng đặt lên hàng đầu, một người như Thành Đại Hải không đủ để khiến bọn họ phải cảnh giác, cùng lắm thì đến lúc đó để cho lão Yến ra tay giải quyết là xong xuôi.
"Tên béo ú này, vẫn khá ưa nhìn. Bây giờ người trong nhà u Dương sẽ cảm thấy anh ta xứng với u Dương Hồng Phượng." Đường Tuấn nhìn thấy bộ dạng của Ninh Đình Trung thì không kiềm chế nổi, cười một tiếng.
Không thể không nói, sau khi giảm béo thành công Ninh Đình Trung có chút đẹp trai tỏa nắng. Lại thêm trong khoảng thời gian này thành tích tiêu thụ lượng thuốc mới liên tục đạt mức cao kỷ lục, vị giám đốc tập đoàn Mân Thanh này đương nhiên sẽ thuận nước đẩy thuyền, uy nghiêm và phẩm giá cũng nhanh chóng được trau dồi, có vài phần có bộ dạng giống với một người giàu có.
Ánh mắt đảo qua đám người, lông mày Đường Tuấn hơi nhíu lại.
Vây quanh hai người Ninh Đình Trung đều là một đám doanh nhân bình thường trong thành phố Hải Phòng. Đường Tuấn cũng không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào của Cảnh Giới Chân Khí.
"Chẳng lẽ đêm nay vị Lão Yến kia không có ở đây sao?" Trong lòng Đường Tuấn tỏ ra nghi ngờ.
Đúng lúc Đường Tuấn đang suy nghĩ đến việc này, Ninh Đình Trung đã bước vào khách sạn. Như một minh tinh được đám người kia vây quanh, ngẫu nhiên nói hai câu, Ninh Đình Trung cũng không có phát hiện Đường Tuấn đang đứng ở chỗ vắng người kia. Ngay cả u Dương Hồng Phượng đã đạt được nội công như bây giờ cũng không có phát hiện ra.