*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Vậy chỗ ở của cậu là ở đâu?" Đường Tuấn đột nhiên hỏi.
Miệng Yến Đình Khôi giật giật, nói: "Bắc Giang."
Advertisement
Sắc mặt Đường Tuấn thay đổi, không nghĩ tới lại là nơi này.
Nước Việt Nam có rất nhiều truyền thiết từ xa xưa, mà phần lớn truyền thuyết đều gắn liền với một địa danh, những địa danh này đều được bao phủ bởi một sắc thái vô cùng bí ẩn, trong đó Bắc Giang cũng là một nơi điển hình. Trừ nơi đó ra, còn có độ sâu của Núi Chứa Chan, Núi Bạch Mã,…!
Không chỉ có nước Việt Nam, mà tất cả các địa danh trên thế giới như Kim Tự Tháp của Ai Cập, tam giác Bermuda, nhiều không kể xiết. Mỗi một đại danh đều được mọi người lên mình một màu sắc huyền bí, và cũng có rất nhiều chuyện khó hiểu xảy ra, quả là cấm địa đối với người thường. Ngay cả cường giả võ thuật cũng không dám tùy tiện tiến vào!
Nếu như thật sự Bắc Giang có quan hệ với Vu Môn, thi nó quả thực là một cấm địa đối với người thường.
Bây giờ Đường Tuấn cũng đã hiểu rõ, có lẽ những nơi gọi là cấm địa này đều có quan hệ với giới võ thuật.
Ánh mắt của anh không ngừng lấp lóe, cuối cùng đè sự tò mò trong lòng mình xuống cũng đi khám phá. Những địa danh này tồn tại đã bao lâu này, tuyệt đối không phải chỉ có mình anh mới có suy nghĩ này, nhưng đến nay vẫn chưa có ai hóa giải được, tất nhiên bên trong đó cũng ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, thậm chí đủ để cho cảnh giới Thần Hải phải sụp đổ!
Đường Tuấn tuy mạnh, nhưng lại không dám nói mình là có một không hai trong thiên hạ. Có lẽ đợi đợi đến lúc anh đạt được đến giới hạn đó, sẽ đi thăm dò những nơi cấm địa này, nhưng chưa phải bây giờ.
Đường Tuấn lại hỏi tiếp chuyện liên quan đến Vu Môn, nhưng Yến Đình Khôi chỉ có khả năng tiếp xúc với những người ở đẳng cấp quá thấp, chỉ biết là bây giờ Vu Môn đang phân hoá rất nghiêm trọng, sinh ra mấy chục phái khác nhau, dường như mỗi phái đều có cao thủ đóng chiếm cảnh giới Thần Hải.
Đường Tuấn nghe vậy, có chút biến sắc. Đại môn phái mạnh như núi Yên Tử, nhiều nhất chỉ có hai người luyện võ của cảnh giới Thần Hải là Trương Tín Triết và Trần Tùng n, mà Vu Môn lại có hơn mười người luyện võ cảnh giới Thần Hải, thậm chí còn nhiều hơn. Đội hình này đã vượt xa bất kỳ một môn phái võ thật nào!
"Cậu chủ, em biết chỉ chút ít chuyện này." Yến Đình Khôi mong chờ nhìn Đường Tuấn, dường như là lo lắng Đường Tuấn lại đổi ý giết cậu ta.
Sắc mặt Đường Tuấn nghiêm nghị, nói: "Nếu đã đáp ứng thì tuyệt đối tôi sẽ không giết ngươi. Nhưng trước khi tôi xác nhận xem lời nói của cậu có phải là thật không thì cậu nhất định phải đi theo tôi." Dù sao Yến Đình Khôi cũng là người trong Vu Môn, Đường Tuấn sợ trong lòng cậu ta nảy sinh ý xấu, hơn nữa sau này bất cứ lúc nào anh cũng có thể đối mặt với Vu Môn, cho nên có cứ giữ Yến Đình Khôi ở bên người có lẽ sẽ có ngày cần dùng đến.
Đầu tiên Yến Đình Khôi là vui mừng trong lòng, sau đó khuôn mặt thống khổ nói: "Cậu chủ, em đi theo anh thì không có vấn đề gì. Chỉ là vết thương trên người em chưa hoàn toàn bình phục, cần tìm dược liệu mới thì mới có thể hồi phục."
Mặc dù trong khoảng thời gian này tập đoàn Long Đức rất tận tâm tận lực tìm kiếm các loại dược liệu quý báu cho cậu ta, nhưng cũng chỉ có thể khôi phục vết thương khoảng bảy mươi phần trăm mà thôi.
"Hừ! Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi." Đường Tuấn đã sớm biết được về vết thương của Yến Đình Khôi, bàn tay giương lên, vài cây kim bạc đã đâm chính xác vào huyệt đạo trên cơ thể Yến Đình Khôi. Chân khí từ mười ngón tay của Đường Tuấn tuôn ra, như một sợi tơ với kim bạc kết nối, kích thích các huyệt đạo, chữa trị vết thương cho Yến Đình Khôi.