*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“He he. Nếu là ở ngoài kia, cậu có thể dựa vào thuật Ngự Không thì có thể chạy trốn được, tôi đúng thật là không thể giết được cậu. Nhưng bây giờ lại ở sơn động hẹp hòi u tối này, hơn nữa còn có huyết trì của tôi.” Bỗng nhiên Đằng Vũ Vân lộ ra ý cười lành lạnh, liếm liếm môi, điên cuồng nói: “Đi chết đi.”
<
Trong lòng Đường Tuấn đột nhiên này sinh cảm giác vô cùng nguy hiểm!
Advertisement
Hai tay của Đằng Vũ Vân giơ lên rồi lập tức chạm vào nhau.
Theo động tác của ông ta, huyết trì nổi lên cuồng phong sóng lớn, sóng lớn tạo thành hai cánh tay máu cực lớn. Lúc này Đường Tuấn ở đúng vào vị trí trên không của huyết trì, theo cú đánh của Đằng Vũ Vân, hai cánh tay máu kia đồng thời bổ về phía Đường Tuấn.
Trước hai cánh tay máu khổng lồ này, Đường Tuấn chỉ nhỏ bé y như con kiến vậy!
Bang! Bang! Bang!
Huyết trì khuấy động, vô số bọt nước màu máu vỡ toạc văng ra.
Mây mù máu bao trùm lên không gian. mọi người chỉ nhìn thấy Đường Tuấn bị hai cánh tay kia ép lại, sau đó bùm một tiếng. giống như một cục đá rơi vào giữa huyết trì.
Ực!
Mục Phương lặng lẽ nuốt nước miếng xuống, trong mắt toàn là hoảng sợ.
Trong một cái nhấc tay, huyết trì quay cuống, hóa thành cánh tay to che trời, nguyên khí trong trời đất cùng hưởng ứng với nó.
Cảnh giới Thần Hải hùng mạnh như vậy!
Kể cả Huyền Long Tử, Triệu Tuấn Phong ở trong đám người đó cũng đều sợ hãi không còn gì để nói.
Quá mạnh mẽ!
Đường Tuấn vừa mới bày ra thực lực quần siêu và thiên phú tuyệt đỉnh đã bị Đằng Vũ Vân dùng một chưởng đánh rơi vào huyết trì.
Một chưởng đó không chỉ đánh bại Đường Tuấn mà cũng đánh nát chút ý niệm sống sót còn sót lại của bọn họ lúc trước.
“Đường Tuấn chết rồi sao?” Tâm trạng của Mục Phương vô cùng phức tạp, nói ra.
Một phút trước anh ta còn kinh ngạc với thiên phú của Đường Tuấn nhưng giây tiếp theo Đường Tuấn đã bị đánh bay ra khỏi thần đàn. Chênh lệch như thế này làm anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Thì ra cái gọi là thiên tài, đứng trước kẻ mạnh lại buồn cười như vậy.
“Chỉ khi thiên tài trưởng thành lên mới có thể làm người khác kính sợ!” Trong đầu Mục Phương bỗng nhiên nhảy ra những lời này, anh ta đã hạ quyết tâm, nếu chuyến này còn có thể sống sót quay về, trở về sẽ bế quan ngay, không mò được tới cửa Thần Hải tuyệt đối không xuất quan!
Giọng nói của Mục Phương không lớn lắm nhưng trong sơn động u tĩnh lại có vẻ to rõ dị thường.