CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Đàn anh, Tà Phái thật sự sẽ không chờ chúng ta ở nơi của truyền thừa chứ. Nghe nói Thiên Tà Tử của Tà Tông vô cùng lợi hại, từ lâu đã có thể tu hành đạt tới đỉnh hợp thể cảnh, tôi lo lắng.” Có người học trò mang vẻ mặt lo lắng mà nói với Thái Hạo.  

Thái Hạo cười lạnh một tiếng, nói: “Cho dù Thiên Tà Tử thật sự mai phục ở nơi đó chờ chúng ta thì thế nào? Xét thực lực của chúng ta thì có gì mà sợ. Chẳng lẽ bởi vì những lời nói của Đường Tuấn liền lập tức từ bỏ cơ hội đến truyền thừa sao?”  

Tên học trò kia cười ngượng ngùng, nhưng sự lo lắng giữa mày vẫn chưa có dấu hiệu tiêu tán. Những người học trò khác cũng như thế.  

Thái Hạo thấy vậy, lại không có giải thích, thầm nghĩ trong lòng: “Các anh cho rằng tôi mới vừa đột phá đến đỉnh hợp thể cảnh nên căn bản không phải đối thủ của Thiên Tà Tử, lại không biết tôi đã là thánh thể của Đại Diễn, khả năng chiến đấu gấp mười lần những người cùng cấp bậc. Đừng nói một Thiên Tà Tử, cho dù là cả tu sĩ của động hư cảnh, tôi đều có thể một mình chiến đấu.”  

Anh ta kiểm tra lại thực lực của mình trước khi rời đi. Lấy trình độ khống chế thánh thể Đại Diễn hiện giờ của anh ta, phát huy toàn bộ năng lực, có thể ngang tài cân sức với những tu sĩ đời đầu của động hư cảnh. Thái Hạo tin tưởng, chỉ cần anh ta tiếp nhận được truyền thừa, vượt biên giết động hư là vấn đề không lớn.  

“Chờ đến khi ra khỏi núi Vạn Thần, đó là lúc tôi một bước lên trời.” Trong lòng Thái Hạo càng thêm hy vọng.  

“Đại trưởng lão, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thu Linh nhìn thấy Đường Tuấn thật sự tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, không khỏi gấp rút nói.  

Đường Tuấn nói: “Cô cũng được nghe rồi, Thái Hạo không nhận sự giúp đỡ của chúng ta. Các người bị thương cũng không nhẹ, trước tiên vẫn nên ở nơi này nghỉ ngơi một chút.”  

Thu Linh còn muốn nói thêm, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Rốt cuộc thái độ này của Thái Hạo thật sự khiến cô khó chịu.  

Ước chừng sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, vết thương của đám người Thu Linh đã tốt hơn rất nhiều, dưới sự cầu xin của Thu Linh, Đường Tuấn lúc này mới đưa bọn họ tiến tục đi tới nơi ở của các truyền thừa Đại Diễn, nhưng lại cố ý thả chậm tốc độ.  

Cùng bọn Đường Tuấn tách ra, sau khi Thái Hạo mang theo rất nhiều các học trò Đại Diễn trãi qua một ngày lên đường, rốt cuộc đi tới bên trong một núi rừng rậm rạp. Bên trong núi rừng có vô số cây cối mọc che trời, vỏ cây đều tỏa ra ánh sáng vàng, khiến người khác có một loại cảm giác vô cùng cứng cáp.  

Đường Tuấn đối chiếu với bản đồ trong đầu, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, lẩm bẩm: “Nơi này chính là nơi ở của các truyền thừa Đại Diễn, trong đó không chỉ có truyền thừa thánh thể Đại Diễn, mà còn có hơn một chục vị thần truyền thừa.”

Bình luận

Truyện đang đọc