CHIẾN THẦN THÁNH Y

Trong bí cảnh, có tới ba mươi đến bốn mươi người đứng trên mặt đất nhìn ba người chém giết trên không trung. Ly Thanh Trần lấy một địch hai, đã rơi vào thế yếu, dường như sắp sửa thua đến nơi.  

“Kết cục đã định.”  

Ly Thanh Trần bị đánh bay vào trong một đống đá vụn trên núi lửa vào lúc Ly Thanh Kiếm chưởng một phát vào ngực anh ta. Trong lòng bọn họ thầm cảm thấy tiếc thương thay cho Ly Thanh Trần. Che giấu thực lực lâu như vậy, muốn hét một tiếng làm người ta khiếp sợ nhưng không ngờ gặp phải hai người anh trai bắt tay nhau công kích. Không thể không nói đây là một bi kịch.  

Ly Thanh Kiếm đứng trên không trung, chắp hai tay sau lưng, nhìn Ly Thanh Trần phía dưới nói: “Em trai Mười Ba, cậu xác thực rất tốt nhưng quá trẻ.”  

“Không tệ. Các cậu đều quá trẻ.” Giọng nói Ly Thanh Kiếm vừa vang lên, một giọng nói phía sau lưng anh ta cũng vang lên.  

Ly Thanh Quang cầm gậy dài trong tay, toàn thân gậy dài này ngăm đen, lập lòe ánh sáng âm u.  

Vương khí.  

Gậy dài này rõ ràng là một vương khí.  

Đến lúc này Ly Thanh Quang mới lấy ra, hiển nhiên anh ta đã sử dụng đến lá bài tẩy cuối cùng.  

“Mười Ba đã bị thương, chỉ cần tôi đánh bại thêm Lão Bảy, hỏa linh quả Chu Tước sẽ là của tôi, Thần Đế đời tiếp theo cũng là tôi.” Ly Thanh Quang ra tay đánh lén thầm nghĩ, gậy dài cấp bậc vương khí này anh ta vẫn che giấu, bình thường chưa từng dùng để chiến đấu với người ta chính là dành cho thời khắc này.  

“Lão Bảy, cậu đừng trách tôi.”  

Ly Thanh Quang cười lạnh một tiếng, gậy dài trong tay lập tức muốn tấn công vào lưng Ly Thanh Kiếm.  

Ầm ầm.  

Một tràng âm thanh nặng nề vang lên.  

Ly Thanh Quang nhìn hình ảnh trước mắt, con ngươi anh ta đột nhiên rụt lại.  

Dưới sự công kích của gậy dài vương khí, bóng dáng Ly Thanh Kiếm lại không hề có chút dao động. Một tia sáng xanh lục từ đỉnh đầu Ly Thanh Kiếm tỏa xuống, bảo vệ anh ta. Tầng ánh sáng xanh lục này rất mỏng, nhưng cũng khiến gậy dài vương khí không thể tiếp tục tiến lên tấc nào.  

“Anh cả, tôi đương nhiên không trách anh.”  

Ly Thanh Kiếm xoay người, nhìn Ly Thanh Quang, nự cười trên mặt anh ta đầy sự trào phúng và khinh thường.  

Một cây quạt màu xanh lục trôi nổi trên đỉnh đầu Ly Thanh Kiếm. Cây quạt cùng kích cỡ với quạt hương bồ, nhìn qua có hơi cũ nát, giống như đã trải qua nhiều năm tháng. Ánh sáng xanh lục bảo vệ cơ thể Ly Thanh Kiếm chính là xuyên qua từ trong cây quạt này.  

“Ly Phiến.”  

Nhìn thấy cây quạt này, Ly Thanh Quang trên không trung, Ly Thanh Trần trong đống đá vụn, còn có rất nhiều hoàng tử phía dưới đều im lặng. Một lát sau, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ.  

Ly Phiến là vương khí phụ hoàng bọn họ luyện chế, đại diện cho ý chí của Thần Đế. Lúc này lại xuất hiện trong tay Ly Thanh Kiếm, ai cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?  

Ly Thanh Kiếm giơ tay nắm chặt Ly Phiến, anh ta nở nụ cười nói: “Không sai, thật ra trước khi tiến vào bí cảnh, phụ hoàng đã giao Ly Phiến cho tôi. Nói cách khác ngay từ lúc bắt đầu phụ hoàng đã quyết định tôi chính là người thắng cuộc thi hương này, mà các anh chẳng qua là góp vui thôi.”  

Ly Thanh Kiếm nói rất bình tĩnh, nhưng mọi người đều cảm thấy vô cùng giễu cợt. 

Bình luận

Truyện đang đọc