CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Cũng chỉ có như vậy.” Đường Tuấn khẽ lắc đầu.  

Trong sân trở nên tĩnh mịch.  

Hầu hết mọi người đều nhìn Đường Tuấn bằng ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ ngốc.  

Thực lực của Trương Định An vốn dĩ lợi hại hơn anh, nếu không phải dựa vào thân phận học trò nội môn của Cung Hỗn Nguyên áp chế, anh cho rằng anh có thể thắng được Trương Định An sao? Cái gì cũng không biết, thế mà còn dám kiêu ngạo.  

Chỉ sợ hầu hết mọi người ở đây đều đánh giá Đường Tuấn như vậy.  

Mạnh Tinh Hà châm chọc nói: “Đường Tuấn, anh xong đời rồi. Anh thật sự cho rằng có Chu Tước Thần Quân chống lưng thì anh có thể muốn làm gì thì làm sao?”  

“Ha ha. Cho dù là Chu Tước Thần Quân cũng không thể nào bảo vệ cho anh mọi lúc. Chờ đến khi bài kiểm tra lần này của Cung Hỗn Nguyên bắt đầu, anh sẽ biết được hậu quả nghiêm trọng đến mức nào. Ỷ vào thân phận học trò nội môn của Cung Hỗn Nguyên rồi tự cho mình là đúng. Đúng là ngây thơ.”  

Anh ta vừa nói xong, ánh mắt Đường Tuấn lập tức dừng lại ở trên người Mạnh Tinh Hà.  

Mạnh Tinh Hà trực tiếp bị nổ tung, biến mất trong căn nguyên không gian.  

Trong sân càng thêm yên lặng, rất nhiều người đều âm thầm lắc đầu. Đây chẳng phải chính là bị Mạnh Tinh Hà nói trúng tim đen nên thẹn quá giận sao?  

Đường Tuấn lại chẳng buồn bận tâm. Vừa rồi anh căn bản không hề dùng đến thân phận Cung Hỗn Nguyên để áp chế Trương Định An. Đương nhiên, anh hoàn toàn không cần thiết phải giải thích loại chuyện này cho người khác, cho nên dứt khoát im lặng.  

Trong căn cứ Thiên Thập, tâm thần Trương Định An trở về thân thể.  

Bang!   

Anh ta bạo phát khí cơ, đập nát toàn bộ đồ vật xung quanh.  

Sắc mặt Trương Định An u ám một cách đáng sợ. Nếu là thực lực không bằng, anh ta sẽ không tức giận đến mức này. Nhưng rõ ràng thực lực của anh ta vượt xa Đường Tuấn mà vẫn bị thua thảm hại như vậy, cục tức này làm sao anh ta có thể nuốt trôi.  

“Đường Tuấn, anh khinh người quá đáng!” Trương Định An khẽ gầm lên.  

“Trương Định An, cậu làm cái gì vậy?” Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên bên tai Trương Định An.  

Cả người Trương Định An run rẩy, vội vàng quỳ xuống, nói: “Gặp qua Tôn Giả.”  

“Đạo Nhất đang tu luyện, cậu lại tự ý bạo phát khí cơ, cậu không biết như thế rất có thể sẽ ảnh hưởng đến cậu ấy sao?” Giọng nói của Tôn Giả Bạch Hổ tiếp tục vang lên.  

“Lại là Đạo Nhất!”  

Trương Định An lặng yên nắm chặt tay thành quyền, sâu trong đáy mắt lộ ra sự không cam lòng. Ở trong căn nguyên không gian bị Đường Tuấn vũ nhục, ở bên ngoài lại phải chịu ấm ức.  

“Thứ dõng dõi Tiên chó má gì chứ! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đánh bại anh!” Trương Định An hung ác nghĩ.  

Tuy rằng Đạo Nhất nắm vững sáu loại căn nguyên chi lực, nhưng Trương Định An lại không sợ dù chỉ là một chút.  

“Tôi hỏi cậu mồm đâu?” Tôn Giả Bạch Hổ nổi giận nói.  

Trương Định An cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, giọng điệu cung kính, kể lại chuyện xảy ra trong căn nguyên không gian.  

“Hửm?” 

Bình luận

Truyện đang đọc