CHIẾN THẦN THÁNH Y

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, cũng chính là Phi Nguyệt ấm ức nói: “Cô chủ, cô đã vì anh ta mà chịu bao nhiêu ấm ức rồi? Nếu không phải vì anh ta thì cô không cần phải đính hôn với tên Lý Hùng Cường đáng ghét đó.”  

Đường Tuấn càng không nói nên lời. Tại sao việc đính hôn của Hoàng Phủ Ngọc lại có liên quan đến mình chứ, nghe có vẻ như là do chính mình đã gây ra vậy.  

Advertisement

Có chân khí của Đường Tuấn bồi bổ cơ thể, cảm giác mệt mỏi của Hoàng Phủ Ngọc đã giảm đi rất nhiều, lúc này gương mặt cô ấy đã ửng hồng. Cô ấy chống tay ngồi dậy giải thích: “Không liên quan gì đến anh. Dù anh không xuất đầu lộ diện thì sớm muộn gì tôi cũng tìm người kết hôn. Tập đoàn Yên Hòa không thể bị biến mất trong tay tôi được.”  

Advertisement

“Cô chủ, sao bây giờ cô còn nói thay anh ta chứ?” Phi Nguyệt nhìn dáng vẻ yếu ớt của Hoàng Phủ Ngọc mà không khỏi cảm thấy đau khổ, đôi mắt cô ta đỏ bừng và giọng nói không thể kìm nén được sự tức giận: “Anh ta đã giết Phạm Trùng, cô đã thay anh ta xử lý các sự việc sau đó, lại còn hoàn toàn ủng hộ Tập đoàn Thiên Thanh mà bỏ ngoài tai sự phản đối của các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn chúng ta. Anh ta bị thương bởi con dao găm của phù thủy, cô đã chi rất nhiều tiền để thu thập nhiều dược liệu quý báu cho anh ta. Bây giờ lại là chuyện của thôn Thanh Thủy, nếu không phải cô âm thầm giúp sức thì anh ta đã bị đám người của Nghịch Luân bắt đi mất rồi. Cô chủ, cô vì anh ta mà làm nhiều chuyện như vậy, anh ta lại không biết gì và coi như chuyện đương nhiên. Lý Hùng Cường là tên đục nước béo cò, thật là vô cùng ghê tởm, nhưng y thuật của anh ta cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân, cũng không phải là một người tốt gì.”  

“Đủ rồi!” Khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Phủ Ngọc bao trùm một lớp băng giá, quát lên.  

Mặc dù Phi Nguyệt là một võ đạo tông sư, nhưng vào lúc này cô ta đã bị những lời nói của Hoàng Phủ Ngọc làm cho sửng sốt.  

Lúc này Đường Tuấn cũng dần dần hiểu ra, nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm của Hoàng Phủ Ngọc mà trong lòng tràn đầy áy náy.  

“Xin lỗi.” Đường Tuấn khẽ thở dài.  

Hoàng Phủ Ngọc giật mình, lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, tôi thích anh nợ tôi.”  

“Cô không thể lấy Lý Hùng Cường được.” Đường Tuấn kiên quyết nói.  

“Vậy thì tôi phải lấy ai? Lấy anh sao? Dù gì tôi cũng chỉ là một người phụ nữ, tôi cũng muốn một ngày nào đó sẽ lập gia đình và mặc váy cưới.” Hoàng Phủ Ngọc nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật.  

Đường Tuấn giật mình, há hốc mồm, nhưng không biết nên nói gì.  

Ở phương bắc, đã có một cô gái đang đợi anh.  

Nhưng bây giờ, ngoài Lý Ngọc Mai, còn có thêm một Hoàng Phủ Ngọc. Anh đã nợ hai cô gái này quá nhiều.  

Mặc dù anh và Lý Ngọc Mai đã vượt qua khoảng cách nam nữ, nhưng cả hai đều hiểu rằng sự thân thiết chỉ là tạm thời.  

“Hừ.” Sắc mặt của Phi Nguyệt cực kỳ khó coi, như thể chỉ muốn đánh người.  

Hoàng Phủ Ngọc nhìn thấy dáng vẻ của Đường Tuấn, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ buồn bã, trong lòng càng thêm thất vọng. Ông nội đã nói đúng, có những người đã bỏ lỡ một lần thì sẽ là cả đời, có làm bao nhiêu đi nữa thì cũng không thể cứu vãn được. Cô ấy nở một nụ cười quyến rũ, khéo léo che giấu cảm giác mất mát này: “Tôi nói đùa thôi, cô gái nhà họ Mộ Dung kia hợp với anh hơn so với tôi.”  

Lúc này, điện thoại di động của Hoàng Phủ Ngọc lại vang lên.  

Xem màn hình điện thoại, lại là Lý Hùng Cường.  

Hoàng Phủ Ngọc cau mày, tỏ vẻ lạnh lùng nhưng vẫn nhận điện thoại từ Lý Hùng Cường.  

“A lô.” 

Bình luận

Truyện đang đọc