CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không chỉ Nguyên Bằng, mà ngay cả các trưởng lão sảnh trong khác cũng tỏ thái độ thù địch với Nguyên Vĩnh Phát. Tên này cái gì cũng không hiểu, còn dám nói lung tung.  

Những gì Đường Tuấn nói hôm nay tương đương với việc chỉ cho bọn họ một con đường khác, hơn nữa con đường này đã rất rõ ràng. Chỉ cần dọc theo phương hướng này không ngừng thử nghiệm, thì ít nhất đều có thể đạt tới cấp bảy. Hơn nữa cũng có thể giải quyết vấn đề sức chiến đấu thấp của bác sĩ.  

"Cụ tổ." Nguyên Vĩnh Phát sửng sốt.  

Ông lão Đan Thanh đứng dậy, nói: "Lần này sảnh trong khảo hạch Dược Đường là số một, các vị không có ý kiến chứ? ”  

"Không có."  

"Nếu như anh Dược không phải là số một, vậy Độc Cô Cung chúng ta nhiều trưởng lão như vậy chẳng phải đều sống vô ích sao."  

"Anh Dược hoàn toàn xứng đáng."  

Rất nhiều trưởng lão nhao nhao nói.  

Lần này ngay cả Nguyên Bằng cũng không nói nhiều, thậm chí ánh mắt ông ta nhìn về phía Đường Tuấn cũng mang theo một tia tán thưởng.  

Đột nhiên trong lòng Nguyên Vĩnh Phát phát hiện ra cái gì đó không đúng.  

Còn trên mặt Mộ Thanh thì lộ ra vẻ vui mừng, anh Dược quả nhiên là lợi hại nhất.  

“Vừa rồi anh Dược giải thích một phen cũng coi như là lỗi của cậu ta trộm học Đồ Ngư Long, hiện giờ cậu ta đã là trưởng lão sảnh trong của Độc Cô Cung chúng ta, nên cũng có tư cách học tập Đồ Ngư Long. Cho nên hình phạt đối với anh Dược thì coi như thôi.” Ông lão Đan Thanh nói.  

Không có sự phản đối nào.  

Ông lão Đan Thanh nói tiếp: "Vậy lần này việc khảo hạch trưởng lão sảnh trong chính thức chấm dứt. Dược Đường, đây là lệnh bài của trưởng lão sảnh trong chúng ta. Ngoài ra, trưởng lão sảnh trong còn có một ít quyền lực khác, chờ lát nữa sẽ để Mộ Thanh nói tỉ mỉ cho cậu.”  

Lần này ông lão Đan Thanh đã thấy được thiên phú của Đường Tuấn, nên ông ta cũng không phản đối Mộ Thanh tiếp cận Đường Tuấn nữa. Dù sao thiên phú của Đường Tuấn so với Mộ Thanh còn mạnh hơn nhiều.  

"Cho dù Cổ Thiên Thanh năm đó, cũng chỉ có như thế." Ông lão Đan Thanh thở dài trong lòng nói.  

Ông lão Đan Thanh vừa tuyên bố chấm dứt, đông đảo trưởng lão trong ngoài điện đã vọt tới bên cạnh Đường Tuấn.  

"Dược Đường, nếu rảnh rỗi đến nhà hộ Cổ làm khách ha.”  

"Dược Đường, cháu gái nhà tôi năm nay mười tám tuổi, tuy rằng thiên phú sao ra còn kém cậu, nhưng ngoại hình thì rất xuất sắc. Nếu cậu có ý định, tôi có thể kết nối giúp cậu.”  

"Ông Hứa, cháu gái nhà ông xinh đẹp bằng cháu gái nhà tôi sao? Dược Đường, cậu vẫn là nên đến nhà họ Tần tôi làm khách. ”  

Một đám trưởng lão vây quanh Đường Tuấn, tư thế không nói một lời đã động thủ.  

Nguyên Vĩnh Phát nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, trưởng lão sảnh trong Độc Cô Cung tôn quý cỡ nào, hiện tại lại có dáng vẻ như vậy.  

Bình luận

Truyện đang đọc