CHIẾN THẦN THÁNH Y

Cả người anh ta giăng đầy vết thương lớn nhỏ, quần áo bị chém nát, lộ ra vết thương sâu hoắm thấy xương.  

“Quỷ Tử, Vương Thanh An, Vu Trấn Linh, Mộc Thanh Lam, các người muốn làm gì?” Cậu Long phẫn nộ quát to.  

Advertisement

Vốn dĩ anh ta đang đánh với Quỷ Tử, mắt thấy sắp đánh bại đối phương, không ngờ ba người còn lại đồng thời ra tay đánh anh ta trọng thương. Nếu không phải anh ta dùng hết mọi cách, thực lực mạnh mẽ, lúc này đã là vong hồn dưới tay bốn người bọn họ từ lâu.  

Advertisement

“Làm gì à?” Quỷ Tử nở nụ cười dữ tợn: “Đương nhiên là giết anh.”  

“Chẳng phải chúng ta đã hứa, dùng thắng bại ở đỉnh Chém Ngựa để quyết định cục diện tương lai sao?” Cậu Long hỏi.  

“Uổng cho anh được người ta xưng là cậu Long, tôi thấy cậu Trư thì đúng hơn, đồ óc heo.” Quỷ Tử châm chọc: “Anh là cái thá gì, cũng xứng thảo luận chuyện cục diện với chúng tôi. Muốn dùng một trận đấu võ để chúng tôi dừng tay, anh coi mình là người đứng đầu thiên hạ à. Vốn còn đang nghĩ sẽ giết anh thế nào, không ngờ anh lại ngây thơ như thế, dám hẹn chúng tôi ở Trảm Mã Đài. Nhưng nhờ vậy, đỡ cho chúng tôi phải tốn công suy nghĩ, nói anh là óc heo thật sự chẳng quá đáng chút nào.”  

“Quỷ Tử, nói nhiều như vậy làm gì, mau giết anh ta đi. Sau đó thuận tiện giết luôn đám thổ dân trần tục bên ngoài kia. Tôi còn muốn xem dáng vẻ đáng thương của cái người Hậu Thiên Đạo Thể chết vợ kia nữa.” Vu Trấn Linh lạnh lùng nói.  

“Giết.” Kiếm của Vương Thanh An phát ra tiếng rồng gầm, dường như nó đang rất hưng phấn.  

Hai tay cậu Long siết chặt, trong mắt dường như muốn máu đỏ.  

Trước khi đến gặp ở Trảm Mã Đài, những người cấp cao ở Nghịch Luân cũng bảo anh ta phải đề phòng có bẫy. Nhưng anh ta quá tự tin về bản thân, hay là nói từ nhỏ đến lớn, cảm giác của anh ta về bản thân quá lợi hại. Cảm thấy cả thế giới đều nên khuất phục dưới chân anh ta. Cho dù thực lực của nhóm người Vương Thanh An không yếu hơn anh ta, nhưng anh ta vẫn không để trong lòng.  

Bây giờ, cuối cùng anh ta đã thua bởi sự tự tin mù quáng của mình.  

Chính vào lúc bốn người Tử Quỷ muốn ra tay gi ết chết cậu Long, đột nhiên trên không trung truyền đến tiếng vang trầm đục.  

Hai người Đường Tuấn và Quỷ U xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.  

“Quỷ U, cậu đến đây làm gì? Chẳng phải tôi bảo cậu đợi ở bên ngoài sao?” Quỷ Tử nhìn thấy Quỷ U, anh ta nhướng mày.  

“Sư huynh, anh ta là Hậu Thiên Đạo Thể, người của chúng ta bên ngoài đều bị anh ta giết hết, mọi người đi mau.” Quỷ U cao giọng hét lớn.  

Đường Tuấn có thể dẫn dắt mười tám cột nguyên khí chi trụ, thực lực quá khủng khiếp! Cậu ta phải báo tin này cho sư huynh biết. Nhưng Đường Tuấn không cho cậu ta cơ hội nói tiếp, khi Quỷ U nói đến đó, Đường Tuấn đã dùng một chưởng đánh nát đầu cậu ta!  

“Đúng là muốn chết!” Quỷ Tử sửng sốt, lửa giận trong mắt bùng cháy.  

“Anh là Hậu Thiên Đạo Thể Đường Tuấn phải không. Tôi là cậu Long của Nghịch Luân, mau thay tôi ngăn họ lại, cho dù có chết cũng phải làm được. Chỉ cần tôi có thể thoát khỏi chỗ này, anh chính là ân nhân của Nghịch Luân, ân oán khi trước có thể xóa sạch.” Cậu Long cứ như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, anh ta điên cuồng hét lên.  

Trong lúc nói chuyện, cậu Long đã bay đến trước mặt Đường Tuấn.  

Tuy anh ta bị thương, nhưng khí tức cả người vẫn rất mạnh mẽ, cao hơn mấy phần so với Đường Tuấn. Anh ta từ trên cao nhìn xuống Đường Tuấn: “Mau thay tôi ngăn họ lại, có nghe thấy không.”  

“Bốp!” 

Bình luận

Truyện đang đọc