CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỷ Long cũng bay đến từ xa, sánh vai cùng Đường Tuấn và Triệu Huyền, nhíu mày nói: “Hổ Tiêu, lẽ nào cậu muốn ra tay ở đây sao?”  

Hổ Tiêu duỗi thân thể, phát ra một âm thanh lộp bộp, nhe răng nói: “Kỷ Long, ông đúng là thích xen vào việc của người khác.  

Thủy Miểu Miểu, Tu La, các người cũng không muốn Tinh Thần Chi Tâm bị người ta chia bớt phần chứ, vậy giúp tôi chặn Kỷ Long lại đi.”  

Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn Đường Tuấn, nói: “Tôi muốn làm thịt tên này! Các người không có ý kiến gì, đúng không?”  

Thủy Miểu Miểu và Tu La Thần Tử đều lắc đầu.  

Đùng.  

Hổ Tiêu vọt xuống từ trên bầu trời, giống như thiên thạch rơi xuống, mục tiêu chính là Đường Tuấn.  

Kỷ Long vừa định ra tay, một sóng nước từ trên trời cuốn xuống, quấn lấy ông ta, âm thanh nước chảy vang lên: “Lêu lêu.  

Kỷ Long tướng quân, ông vẫn nên đứng xem.”  

“Ông đây đã sớm muốn giết anh, lại dám giết Hồ Ly, tôi muốn xé anh thành mảnh vụn!”  

Sát khí Hổ Tiêu lạnh như băng nói.  

Đường Tuấn nhếch miệng cười, nói: “Tôi cũng vậy.”  

Đùng một tiếng, hai bóng dáng lập tức đụng vào nhau, trong hoang mạc sinh ra một đám mây hình nấm, tràn ngập vô số bụi bặm.  

Trước khi giao chiến, Đường Tuấn bảo Triệu Huyền rời đi, lúc này Triệu Huyền đứng ở bên ngoài, khuôn mặt lo lắng.  

Mặc dù Đường Tuấn đã dùng thủ đoạn thuấn di và tinh thần lực bát phẩm, nhưng đều không phải là năng lực chủ công, hơn nữa một khi bị người ta phát hiện ra thì hai năng lực này sẽ bị giảm bớt.  

Mà Hổ Tiêu ở trong tộc quần, lấy thủ đoạn công sát làm chủ.  

Chiến đấu như vậy, phần thắng của Đường Tuấn thật sự quá ít.  

Bụi mù dần tản đi, có thể nhìn thấy tình hình bên trong.  

Lúc này bóng dáng của Hổ Tiêu lại gấp hai ba lần, hai chân giẫm trên cánh tay Đường Tuấn.  

Mặt đất dưới thân Đường Tuấn đều xuất hiện vết nứt.  

Ấn đường Đường Tuấn không ngừng lóe sáng, thình lình đã vận dụng tinh thần lực bát phẩm.  

Hổ Tiêu cười ha ha, nói: “Trương Long Sơn, anh chỉ có chút thực lực đó sao?  

Tinh thần lực bát phẩm không làm gì được tôi cả.”  

Dưới chân anh ta dùng lực, thân thể Đường Tuấn đều đã khom lại.  

“Thắng bại đã định rồi.”  

Tu La Thần Tử vẫn chưa ra tay trên không trung thấp giọng niệm một câu, mặc dù ít thấy tinh thần lực bát phẩm và thuấn di, nhưng vốn không phải là thủ đoạn công sát, vốn không tạo được uy hiếp gì cho Hổ Tiêu cả.  

Bình luận

Truyện đang đọc