*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quỷ U giật mình, chợt lao tới ngọn núi ở trung tâm kia, Đường Tuấn hừ lạnh một tiếng, theo sát phía sau.
Advertisement
“Đây, đây!” Đám đàn ông họ Lữ không thể tin được.
“Đây là Thiên nhân gì chứ, ngay cả đúng sai cũng không phân biệt được. Một lòng chỉ suy nghĩ chuyện nhi nữ tình trường, so với tên ăn mày trên đường còn không bằng.” Trương Bách Hiển giận dữ đứng dậy, nhìn qua đám đàn ông họ Lữ nói: “Chẳng qua cậu ta có nói một câu không sai, cậu ta không muốn đi cứu cậu Long, vậy chúng ta tự mình đi thôi. Lữ Mạnh, cậu Long bình thường khá quan tâm tới anh, anh đi theo tôi chứ?”
Advertisement
Sắc mặt Lữ Mạnh lập tức khó coi, đột nhiên anh ta rên lên: “Vừa rồi tôi bị cô gái Tạ Quanh kia quất một roi, đến bây giờ eo vẫn còn đau. Ông đi trước đi, tôi nghỉ ngơi một lát nữa sẽ đi.”
“Anh!” Trương Bách Hiển giận dữ. Cái cớ này mà cũng dám mượn, nếu thật sự bị Tạ Quanh quất một roi thì Lữ Mạnh đã chết lâu rồi.
“Tống Đàm, anh thì sao?” Trương Bách Hiển hỏi một người đàn ông khác.
Người đàn ông đó ôm bụng: “Vừa rồi, tôi cũng bị đạp một cú, cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Chuyện thông báo cho cậu Long, giao cho ông vậy.”
Sắc mặt Trương Bách Hiển càng ngày càng lạnh. Ông ta hỏi mấy người khác, đáng tiếc những người đó cũng dùng đủ loại, đủ kiểu lý do thoái thác. Ngược lại, trong ánh mắt của những người đó khi nhìn về Trương Bách Hiển hiện rõ sự giễu cợt, những thứ gọi là chính nghĩa chính là chúng ta lừa gạt người khác đi mất mạng thì được, ông ta lại còn tưởng thật.
Cuối cùng, nhiệt huyết của Trương Bách Hiển cũng biến mất, ông ta đã hiểu được, suy nghĩ của mình nực cười đến mức nào.
Đường Tuấn và Quỷ U bay đến trung tâm đỉnh núi.
Hai người đều là cao thủ Thần Cảnh, tốc độ bay rất nhanh, đạt gần đến vận tốc âm thanh. Chỗ bí cảnh này còn lớn hơn trong tưởng tượng của Đường Tuấn, nhưng nhìn kích thước cũng chỉ khoảng mười cây số. Hai người bay hơn một phút, ngọn núi kia vẫn xa xôi giống như ảo ảnh, không hề gần hơn chút nào.
“Lại là một pháp trận.” Đường Tuấn nói nhỏ.
Chỉ có pháp trận, mới có thể tạo thành tình huống kỳ lạ trước mắt này.
Quỷ U không khỏi nhìn về phía Đường Tuấn: “Quả thật là pháp trận. Sư huynh tôi và cậu Long, trong tay năm người bọn họ đều cầm lệnh bài mới có thể tiến vào trận pháp này, đi đến đỉnh núi kia. Nếu như không có lệnh bài mà tùy tiện tiến vào trong trận pháp thì sẽ bị nhốt ở trong đó, không cách nào tự thoát.”
“Năm người?” Đường Tuấn nhíu mày, thấp giọng nói: “Cậu Long, Vu Trấn Linh, Vương Thanh An và sư huynh của anh, Quỷ Tử. Cũng chỉ có bốn người thôi, một người khác nữa là ai?”
“Là Mộc Thanh Lam truyền nhân của Băng Cung.” Quỷ U giải thích: “Nghe nói cô ta là đại sư tỷ của thế hệ Băng Cung này, tu vi đã bước vào Thiên Nhân Thần Cảnh.”
“Băng Cung?” Đường Tuấn nheo mắt, đáy mắt hiện lên sự rét lạnh.
Kể từ lúc Thẩm Ngọc Nhu bị mẹ cô ấy dẫn đi, đây là lần đầu tiên Đường Tuấn nghe thấy cái tên Băng Cung này. Khi ấy, mẹ của Thẩm Ngọc Nhu còn để lại một cây băng châm muốn gi ết chết anh, bà ta đã đánh giá thấp thực lực của Đường Tuấn, nhờ đó anh tránh thoát một kiếp.