*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nói xong, quả cầu bóng tối liền biến mất.
Nước sông của Cổ Ma Hà dâng trào, hóa thành một cổ ma tộc toàn thân mặc áo giáp, nhìn trái đất, thở dài một hơi rồi biến mất không thấy nữa.
Không biết rõ qua bao lâu, mọi người trên trái đất đều khôi phục lại, cảm giác tim đập nhanh cũng dần dần bị biến mất.
Lúc này, bọn họ chắc chắn rằng hai cường giả tối cao ở ngoài kia đã rời đi.
Vô số người vui đến phát khóc, ôm đầu khóc rống.
Quả thực chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà giống như ngày tận thế, khiến người khác gần như tuyệt vọng.
Sau khi khóc rống lên và vui sướng xong, có người đã nghĩ ngay đến rất nhiều vấn đề nghiêm trọng.
Lần này may có dòng sông cổ quái kia ngăn cản đối phương, nhưng lần sau thì làm sao đây?
Hiệp nghị mà hai người nói đến kia lại là cái gì?
Có phải là hiệp nghị vừa kết thúc, thì bọn họ sẽ ra tay với Trái đất lần nữa không?
Trong đầu bọn họ hiện lên rất nhiều vấn đề.
Cuối cùng, cũng có rất nhiều người cộng minh, Đường Tuấn mới là đầu nguồn của mọi chuyện, là thủ phạm của mọi tai họa, nếu bị đuổi anh ra khỏi Trái đất, có lẽ tai họa sẽ không ập đến nữa.
Lần này, không có người tổ chức, rất nhiều người bắt đầu đi đến Việt Nam, càng có nhiều người đã đưa ra những nhận xét tố cáo lên trên Internet.
Tất cả những lời nhận xét đều chỉ có một mục đích duy nhất là yêu cầu Đường Tuấn mau rời khỏi trái đất, đừng mang lại bất hạnh và tai ương cho bọn họ nữa.
Đám người của Đường Tuấn, Triệu Huyền đều chưa biết những chuyện này, nhưng sau khi hai vị Tôn giả cao thủ kia rời đi, bọn họ cũng đã đi ra bên ngoài.
Mặc dù chỉ chạm trán với hai Tôn Gỉa kia trong một thời gian ngắn, nhưng vẫn khiến trong lòng bọn họ có một sự dao động kinh hồn trong không gian bên ngoài.
“Kia là gì?”
Ánh mắt của Đường Tuấn chuyển động, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một hạt châu màu xanh lá cây bay lơ lửng trước mặt.
Anh di chuyển thân hình và xuất hiện ở chỗ đó, nắm lấy hạt châu màu xanh lá cây trên tay.
Triệu Huyền cũng nhận ra hạt châu, nói: “Loại hạt châu này là đặc sản của Cổ Ma hà, dường như ẩn chứa sinh khí ở bên trong, nhưng biến hóa rất phiền phức, cho nên cũng không quý báu lắm.”
Tâm trạng Đường Tuấn có chút kích động, ánh mắt quét tới quét lui ở bên ngoài vũ trụ, anh có thể mơ hồ nhìn thấy một chút ánh sáng xanh lóe lên khắp nơi.
Anh nói với Triệu Huyền: "Vừa rồi Cổ Ma hà cùng Bạch Hổ Tôn Giả va chạm, hẳn là có không ít những hạt châu này từ trong sông rung ra, anh có thể hỗ trợ tôi thu thập, tôi sẽ có tác dụng lớn.”
Loại hạt châu màu xanh biếc này đối với những người khác không có tác dụng gì, nhưng anh có Tiểu Kim trong người, có thể lợi dụng lực cắn nuốt hiệu quả chuyển hóa nguyên lực