CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Cơ Thục Quyên thoáng thay đổi, nhẹ giọng nói: “Đó là hai cây kim châm thượng cổ của phái Thần Châm tôi, cây nào cũng có công dụng cải tử hồi sinh, tái tạo lại tư chất.”  

Advertisement

Nhưng cô ta cũng không ngờ Đường Tuấn lại dốc sức đến thế, một hơi dùng hết cả hai cây lên người Từ Nhật, dù gì quan hệ giữa Đường Tuấn và nhà họ Từ cũng đâu tốt đẹp đến vậy.  

Nghe thấy thế, Từ Vũ trầm ngâm giây lát, cuối cùng thở dài thườn thượt, đoạn nói: “Tấm lòng của Thiên nhân Đường khiến tôi thấy tự ti!”  

Advertisement

Dưới sự trợ giúp của hai cây kim châm thượng cổ, thương thế của Từ Nhật đã không còn đến mức lo ngại. Hơn nữa Từ Nhật trong họa có phúc. Công dụng thuốc ẩn giấu trong hai cây kim châm đó có chứa đựng thuốc thần, tuy rằng lượng thuốc khá yếu, nhưng dù sao cũng là thuốc thần, dù chỉ có một lượng ít ỏi cũng đã có thể mang đến sự thay đổi kinh người cho Từ Nhật, có thể nâng cao tư chất của anh ta, tu vi võ đạo cũng tiến bộ thêm một bậc!  

Điều trị thương thế của Từ Nhật, đồng thời cũng khiến hiệu quả thuốc được hoà tan, lắng đọng vào khắp mọi nơi trên cơ thể anh ta, cả thảy mọi việc đã mất đến một tiếng đồng hồ.  

Từ Nhật nặng nề thiếp đi, tuy rằng sắc mặt vẫn còn trắng bệch như trước, nhưng hô hấp đã ổn định hơn, sợi dây sinh mạng to lớn trong cơ thể đang dạt dào phấn chấn.  

“Có thể đi được đến đâu, còn phải xem số phận của em thế nào.” Đường Tuấn thoáng nhìn Từ Nhật rồi xoay người rời khỏi phòng. Hai cây kim châm thượng cổ, cộng thêm việc anh tự mình ra tay, tuy rằng không bằng việc trước kia anh dùng máu tươi của mình rưới lên đầu Tạ Phù Diệu để nặn cơ thể, nhưng vẫn như xưa, có thể gây ra thay đổi cực lớn cho thể chất của Từ Nhật. Tiến vào được Thần Hải chỉ còn là vấn đề thời gian, nếu Từ Nhật vẫn còn nỗ lực, thậm chí anh ta có thể dòm ngó đến trình độ võ đạo cao nhất.  

Đường Tuấn rời khỏi tu viện, trông thấy hai vị nắm giữ quyền hành của nhà họ Từ là Từ Vũ và Từ Đông đang vùi đầu dưới đất. Thấy anh đi ra, cả hai cúi rạp người xuống, nói: “Xin cảm ơn thiên nhân đã ra tay, cả nhà họ Từ tôi sẽ khắc ghi công ơn của thiên nhân!”  

Đường Tuấn cười nói: “Mấy người không cần phải thế đâu, đứng dậy đi.”  

Từ Vũ và Từ Đông hơi do dự nhưng cũng nhanh chóng đứng lên, trong lòng cảm thấy hơi lo sợ.  

Từ miệng Cơ Thục Quyên, bọn họ đã biết được giá trị của hai cây kim châm đó. Nhưng chính vì như vậy nên bọn họ càng không đoán ra vì cớ gì mà Đường Tuấn phải phí tâm tư và cái giá lớn như thế để chữa trị cho Từ Nhật. Mưu đồ với nhà họ Từ ư? Căn bản không thể nào, vì giá trị của hai cây kim châm ấy đều bỏ xa cả nhà họ Từ.  

Đường Tuấn liếc mắt nhìn, hiển nhiên đã đoán được suy nghĩ của hai người họ, vẻ mặt hơi đanh lại, nói: “Tôi là một bác sĩ, không cần nhà họ Từ mấy người báo đáp làm gì.”  

Từ Vũ lộ vẻ xấu hổ nhưng trong lòng lại đột nhiên nảy sinh một thoáng mừng rỡ, lên tiếng đáp: “ n tình của thiên nhân ngày hôm nay, nhà họ Từ tôi sẽ báo đáp đến thịt nát xương tan.”  

Đương nhiên Đường Tuấn chẳng hề để trong lòng mấy lời dối trá này. Chuẩn bị dẫn theo Cơ Thục Quyên rời khỏi.  

“Thiên nhân hãy dừng bước.” Bỗng nhiên Từ Vũ lên tiếng.  

“Có chuyện gì?” Đường Tuấn khẽ dừng bước.  

Bình luận

Truyện đang đọc