CHIẾN THẦN THÁNH Y

Đám người của tiểu đội Sát Thần bày ra vẻ mặt không hiểu gì, Vũ Vô Thương thân là đệ tử ngoại môn của cung Hỗn Nguyên, kiến thức cũng cao hơn một chút, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một tia sáng, thầm nghĩ: "Vị tiền bối Tư Không Huyền này sẽ không phải là sư đệ của chân nhân Khổng Long đó chứ?"  

Bia kỷ nguyên không có ghi chép lại toàn bộ Tiểu Tôn Giả, cũng có một số người có chiến lực cấp Tiểu Tôn Giả không nằm trên bảng.  

Trong đó có cả vị Tư Không Huyền này.  

Từng có một lần chân nhân Khổng Long lọt vào tập sát của kẻ địch, Tư Không Huyền đã chặn ba bị Tiểu Tôn Giả cho ông ta! Có người từng nói sức chiến đấu của Tư Không Huyền tuyệt đối không kém những Tiểu Tôn Giả trước hạng mười trên Bia kỷ nguyên là bao! Nhưng chẳng biết tại sao Tư Không Huyền lại không lên bảng.  

Trên mặt Tư Không Huyền mang theo vẻ hiền hoà nhã nhặn, đảo qua dám người Lâm Giang Tiên, Trầm Thanh Đằng rồi nói: "Không nghĩ tới Trầm Thanh Đằng ông lại ở đây."  

Trầm Thanh Đằng thấp thỏm lo âu, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như nào.  

Ánh mắt của Tư Không Huyền di chuyển, cuối cùng rơi vào trên người của Đường Tuấn, nụ cười trên mặt càng thêm nồng hậu, bay tới kéo tay của Đường Tuấn, nói: "Quả nhiên là bác sĩ Đường. Sư huynh của tôi là chân nhân Khổng Long, là anh ấy bảo tôi tới tìm cậu."

Âm thanh của Tư Không Huyền mang theo chút tôn kính, điều này làm cho sự bất an trong lòng của Trầm Thanh Đằng càng nặng hơn.  

"Ra mắt tiền bối Tư Không Huyền."  

Đường Tuấn vừa nói xong thì chuẩn bị làm lễ chào hỏi với Tư Không Huyền.  

Tư Không Huyền nhất thời sợ hãi, liên tục xua tay rồi nói: "Bác sĩ Đường, vậy là không được đâu. Ngài là đệ tử của vị tiền bối kia, vị tiền bối lại có ân chỉ điểm cho sư huynh của tôi, cũng coi như là một nửa thầy rồi. Như vậy tính ra chúng ta là cùng thế hệ. Cho nên luận giao theo cùng thế hệ là được rồi."  

Đường Tuấn lưỡng lự một chút rồi nói: "Được thôi."  

"Tiền bối Tư Không Huyền, ngài đây là?"  

Lâm Giang Tiên và Trầm Thanh Đằng đều cảm thấy nghi ngờ.  

Vũ Vô Thương và đám người tiểu đội Sát Thần càng không hiểu chuyện gì hơn.  

Tư Không Huyền trước mắt vừa nhìn đã là một nhân vật lớn khó lường, Đường Tuấn sao có thể có xây dựng được mối quan hệ với ông ta thế kia?  

Tư Không Tuyền khách khí với Đường Tuấn, cũng không hề khách khí với Lâm Giang Tiên và Trầm Thanh Đằng như thế, nghiêm mặt lại, trầm giọng nói: "Tôi vừa nói xong vẫn chưa đủ hiểu nữa à? Sư huynh của tôi coi như là có quan hệ sư huynh sư đệ với Đường Tuấn, lần này sư huynh phái tôi qua đây chính là để cảnh cáo một số người."  

"Tiền bối, vậy sư phụ của bọn họ là?"  

Trầm Thanh Đằng giật mình trong lòng, đã vội vàng hỏi.  

Tư Không Huyền lộ ra biểu cảm vô cùng tôn kính rồi nói: "Đương nhiên là vị cao nhân vô danh kia rồi."  

Nét mặt của Trầm Thanh Đằng thay đổi, vậy mà lại thật sự là vị cao nhân vô danh kia.   

Chân nhân Khổng Long vậy mà đã bái người nọ làm thầy! Trầm Thanh Đằng cũng chẳng ngạc nhiên gì với việc này, thậm chí còn đoán được lý do, nhất định là chân nhân Khổng Long vì lĩnh ngộ căn nguyên ngũ hành đây mà.  

Có điều có thể bái được một vị cao nhân làm thầy, coi như cũng là một loại cơ duyên.  

Trầm Thanh Đằng trước kia cũng có tìm cách tương tự, nhưng đáng tiếc không có bí quyết gì.  

Chỉ là, Đường Tuấn sao có thể có quan hệ liên quan đến vị cao nhân kia chứ?  

Trầm Thanh Đằng cũng hoàn toàn không rõ.  

Ánh mắt của Tư Không Huyền lạnh lùng quét qua đám người Trầm Thanh Đằng, Lâm Giang Tiên và các thành viên của tiểu đội Sát Thần, giễu cợt nói: "Các ông và bác sĩ Đường?" 

Bình luận

Truyện đang đọc