CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hướng dẫn viên du lịch nhìn thấy Đường Tuấn tiện tay lấy ra một xấp tiền, rồi nhìn vào trong ba lô của anh, ánh mắt lập tức tỏa sáng. Đây chính là cậu ấm giàu đến chảy mỡ, nếu biết sớm thì anh ta đã báo giá cao ngất. Có điều không sao, trên đường vẫn có nhiều cơ hội làm “thịt” anh.  

Sau đó hướng dẫn viên du lịch tự giới thiệu một chút, Đường Tuấn mới biết được rằng anh ta tên Đinh Thiếu Trung.  

Advertisement

Đinh Thiếu Trung dắt Đường Tuấn lên một chiếc xe buýt, trên xe buýt ngồi đầy người, phần lớn là nam nữ thanh niên nóng lòng muốn thử sức, trên mặt ai cũng đều mang theo tò mò và hưng phấn. Nơi được bao phủ bởi núi lớn rừng già như ở đây chính là điểm đến của những nam nữ thanh niên thích tìm k1ch thích.  

Mà ngoại trừ mười mấy khách du lịch ra, còn có năm sáu người vệ sĩ có dáng vóc to lớn. Bọn họ khoanh tay trước ngực ngồi ở phía dưới đuôi xe, khuôn mặt dữ tợn, trên mặt hiện ra vẻ tàn bạo, trông không giống vệ sĩ, ngược lại giống đám côn đồ ngoài xã hội. Khi Đường Tuấn bước lên, bọn họ chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, nhưng cũng không nhìn quá nhiều.

Trên xe chỉ còn một chỗ trống cuối cùng, Đường Tuấn không được lựa chọn, chỉ có thể ngồi xuống. Ngồi bên cạnh hắn chính là chàng trai tầm khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, trên mặt chưa hết vẻ trẻ con, còn mang theo sự hưng phấn nồng đậm. Thấy Đường Tuấn ngồi xuống đã chủ động giới thiệu nói: “Chào anh, tôi tên Ngô Hoàng Phi.”  

Hai người bắt tay nhau, xem như làm quen.  

Ngô Hoàng Phi là một cậu nhóc rất dễ gần, rất thích trò chuyện. Theo như lời anh ta nói, anh ta vừa mới tốt nghiệp đại học vào tháng bảy năm nay, làm việc trong một công ty vài tháng, vì không quen nhìn thấy cấp trên chọc ghẹo đồng nghiệp nữ, nên đã đánh cấp trên một trận, cuối cùng chủ động từ chức. Lần này thừa dịp trước năm mới nên ra ngoài giải khuây.  

“Không ngờ rằng anh còn lòng hăng hái như vậy đó.” Đường Tuấn cười nói.  

Ngô Hoàng Phi cười xấu hổ, chợt thở dài, nói: “Một lòng hăng hái cũng chẳng dùng được. Người ta bảo tôi cút đi, tôi cũng không thể không cút được.”  

Đường Tuấn không bày tỏ ý kiến, trong một vài công ty lớn nếu như không có thế lực không có chỗ dựa, thì những cậu nhóc hay gặp chuyện bất bình như Ngô Hoàng Phi đúng là không thể sống được. Suốt đường đi đều là Ngô Hoàng Phi nói chuyện, Đường Tuấn mới biết được anh ta đến từ Hà Nam. Tuy rằng cậu nhóc này hay gặp chuyện bất bình, nhưng lại rất giỏi giao tiếp, mười mấy người trên chiếc xe này hầu như anh ta đều quen hết. Nhờ ơn anh ta, Đường Tuấn cũng đã có thêm chút hiểu biết về những người này.  

Ngô Hoàng Phi dùng khuỷu tay chọc Đường Tuấn, hất cằm về phía trước, nhỏ giọng nói: “Người kia tên là Trương Văn Minh, nghe nói là cậu ấm ở tỉnh Tây Ninh này, có quen biết với hướng dẫn viên du lịch Đinh Thiếu Trung. Cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ta tên là Trần Lệ Lệ, tên Trương Văn Minh kia vì cô ta mới hạ mình ngồi trên loại xe buýt này. Ngoại trừ những tên vệ sĩ mặt mũi đầy dữ tợn này ra, thì hai người bọn họ cũng là người không thể chọc vào.”  

Anh ta nhìn sang Đường Tuấn, khẽ nhíu mày nói: “Nhìn tay chân khẳng khiu của anh mà cũng dám một mình thám hiểm núi sâu rừng già, thật không biết anh nghĩ thế nào nữa. Chờ  lát nữa xuống xe, anh cứ đi theo bên cạnh tôi, nói thế nào tôi cũng đã luyện Karate, đi theo tôi sẽ an toàn hơn chút.”  

Đường Tuấn khẽ cười một tiếng, cũng không giải thích nhiều. Lúc này anh đang mặc bộ đồ thể thao, dáng người hơi gầy, không cần so sánh với đám “vệ sĩ” dữ tợn phía sau xe, mà đến đầu của Ngô Hoàng Phi cũng trông cường tráng hơn cả anh rồi.  

Có tên Ngô Hoàng Phi thích lảm nhảm, cả đoạn đường Đường Tuấn không được yên tĩnh. Nửa ngày sau, xe buýt đã dừng lại ở một thị trấn nhỏ. Theo như lời của hướng dẫn viên du lịch Đinh Thiếu Trung, thị trấn nhỏ này là nơi tiếp viện cuối cùng ở ngoài khu rừng này rồi, kế tiếp chỉ có thể đi bộ.  

Bình luận

Truyện đang đọc