Đường Tuấn nhìn Vệ Võ nói: "Con nói lại một câu lang băm thử xem?"
Vệ Võ: "Không dám."
“Cậu Dược à, bữa tiệc sắp bắt đầu, cậu đừng vì bọn nó mà mất hứng.” Lúc này Sử thành chủ nói.
Đường Tuấn ừm một tiếng, sau đó Sử thành chủ dẫn đầu, cùng với Sử Ái Vi, đi đến nơi tổ chức tiệc.
“Đứng dậy đi.” Sau khi mấy người Đường Tuấn đi xa, ông Qua mới nói với Vệ Võ vẫn còn đang quỳ dưới đất.
Vệ Võ run rẩy đứng lên, tuy rằng chỉ bị tát ba cái, nhưng ông Qua lại chẳng hề nương tay, hai má Vệ Võ đã sưng lên rất nhiều. Vệ Võ trong lòng vừa đau vừa tức, nhưng không làm gì được, chỉ âm thầm nói: "Nhất định sẽ có ngày tôi trả mối thù này! Chỉ cần đợi được tiền bối cao nhân kia hướng dẫn cho tôi, sau này ai có thành tựu hơn vẫn còn chưa biết được?"
Ông Qua nhìn Vệ Võ, thở dài nói: "Vốn dĩ thầy đã nói với cậu Dược, để cậu ấy hướng dẫn y thuật cho con, ai mà ngờ, con lại đối đãi với cậu ấy như thế, bây giờ có muốn cậu Dược hướng dẫn cho con, sợ là không thể được nữa."
Ầm ầm.
Vệ Võ đột nhiên cảm thấy trong đầu mình như có một tia sét đánh ngang, cả kinh nói: "Thầy, cao nhân mà thầy nói chính là cậu Dược đó sao?"
Ông Qua nói: "Chính là cậu ấy."
Ông ta cười khổ nói: "Uổng công thầy khổ luyện y thuật mấy trăm năm, nào ngờ y thuật của cậu Dược ấy còn giỏi hơn cả thầy, đừng nói là làm hướng dẫn cho con, cho dù làm thầy của thầy cũng xứng đáng."
Hai chân Vệ Võ mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Sau khi biết Đường Tuấn chính là cao nhân mà ông Qua đã nói, ý nghĩ trả thù cuối cùng của Vệ Võ đã hoàn toàn tan vỡ, trong lòng chỉ còn lại sự hối hận sâu sắc.
Ông Qua cười nhẹ và nói với Lữ Tri Huệ: "Tri Huệ, lần này con làm rất tốt. Có vẻ như cậu Dược có ấn tượng khá tốt với con, đợi lát nữa thầy nói với cậu ấy một tiếng, xem có thể hướng dẫn y thuật cho con không. Thiên phú của con cũng không tệ, nếu nhờ cậu Dược hướng dẫn, chắc chắn có thể tiến bộ thêm một bậc. Qua vài năm nữa, thầy phải từ chức phường chủ Thiên Nguyên Phường, ẩn tu nghiên cứu y thuật, đến lúc đó Thiên Nguyên Phường phải nhờ vào các con rồi."
Lữ Tri Huệ được khen mà cảm thấy ngạc nhiên, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi lộ ra vẻ phấn khích. Ý của ông Qua đã quá rõ ràng rồi, nếu y thuật của cô ta đạt đến trình độ nhất định trong tương lai, sẽ để cô ta tiếp quản Thiên Nguyên Phường. Trước kia cô ta còn không dám nghĩ đến chuyện này, không ngờ bây giờ lại xảy ra thật.
Vệ Võ càng sững sờ tại chỗ, hai tay bỗng chốc siết chặt. Vị trí phường chủ này, vốn dĩ là của anh ta mà.
"Tri Huệ, chúng ta đi thôi. Võ Vệ, con không cần tham gia yến hội nữa, quay về mà từ từ suy nghĩ lại đi."
Nói xong, ông Qua đưa Lữ Tri Huệ đến sảnh tiệc, bỏ lại Võ Vệ vẫn còn đang đứng thất thần ở trong hoa viên.
Bữa tiệc bắt đầu có Sử thành chủ và thầy Qua đi cùng, Đường Tuấn dường như đã trở thành nhân vật chính của bữa tiệc. Một số thế gia ở thành phố Hồng Dương ban đầu không quan tâm lắm đến Đường Tuấn, nhưng khi ông Qua vô tình nói một câu "cậu Dược có thể làm thầy của tôi", thì những thế gia đó đã hoàn toàn sững sờ, dằn lại sự khinh bỉ trong lòng mình.
"Cậu Dược đại diện thành phố Hồng Dương tham gia vòng thi sơ khảo, thành phố Hồng Dương ta nhất định có thể vang danh khắp Chu Tước tinh vực."
"He he, cậu Dược có thiên phú như thế, tương lai chắc sẽ là cổ thần y thứ hai."
Người của mấy thế gia cùng nhau tâng bốc Đường Tuấn. Những gia chủ của mấy thế gia này dường như đều la tu sĩ Hóa Thần Cảnh, nhưng lúc này đều đã buông bỏ sỉ diện. Nên biết tu vi càng cao thâm, một khi bị thương hoặc lúc tu luyện xảy ra sai sót thì sẽ càng khó điều trị, và lúc này cần một người thầy tốt mới là quan trọng hơn cả. Ai dám đảm bảo trong quá trình tu hành của bản thân không xảy ra một chút sai sót nào chứ?