CHIẾN THẦN THÁNH Y

Lâm Viễn Huy gật đầu đồng ý.  

Trần La Sinh sững sờ, không ngờ anh chỉ muốn trêu chọc Đường Tuấn mà lại thành ra trộm gà không được, ngược lại làm anh và ba bị cách chức. Nhưng hiện giờ anh ta không dám nhiều lời, bởi vì Thư ký Hoàng đã nói như vậy, anh là một trong những người thân cận nhất của Lý Quang Huy.  

Vẻ mặt Trần Quang xám xịt, ông không duy trì được phong độ, tát vào mặt Trần La Sinh: "Mày mẹ ** đã gây ra chuyện gì rồi!"  

Advertisement

Trần La Sinh không dám cãi lại, trong lòng cảm thấy hối hận, nhưng đã quá muộn!  

Bữa tiệc kết thúc trong sự bàng hoàng và thổn thức, trước khi rời, đi mọi người đều nhìn Đường Tuấn với vẻ sợ hãi. Nhất là mấy người ngồi cùng bàn với Đường Tuấn, sợ đến xanh ruột,  vì lo Đường Tuấn giận chó đánh mèo lên người bọn họ. Nhưng Đường Tuấn từ đầu đến cuối đều không quan tâm bọn họ, làm cho bọn họ vừa thất vọng vừa vui mừng, tâm trạng rất phức tạp.  

"Anh Đường, tôi không làm phiền anh bàn chuyện. Anh Lý dặn tôi, nếu có cơ hội gặp anh Đường, tôi hy vọng anh Đường sẽ dành chút thời gian đến thăm tập đoàn Thịnh Thiên." Hoàng Công khiêm tốn nói.  

Đường Tuấn gật đầu, tuy rằng Bạch Thanh Hoả không tiết lộ thân phận tông sư của anh, nhưng với biệt thự thành phố của Lý Quang Huy, anh biết kế tiếp phải làm gì với anh ta. Người mà Bạch Thanh Hoả không dám đắc tội, thì mấy người nhà họ Lý cũng không thể trêu chọc vào.  

Lâm Viễn Huy và Hoàng Tùng cùng nhau rời đi, trong phòng bao của Nặc Đại chỉ còn lại ba người Đường Tuấn, Mộ Dung Lan và Thẩm Dũng. Trước khi đi, Lâm Viễn Huy ném cho Đường Tuấn một cành ô liu, muốn Đường Tuấn đảm nhận một chức vụ nào đó ở đại học thành phố Vinh, nhưng Đường Tuấn từ chối. Về việc Trần La Sinh và Ngô Thiên Hào sa thải Đường Tuấn, Lâm Viễn Huy không dám nhắc lại nữa.  

“Đường Tuấn, tôi đúng là không nhìn lầm người.” Ánh mắt Thẩm Dũng lóe ra tia sáng, giống như lần đầu tiên gặp Đường Tuấn.  

Có kỹ thuật y thuật cao siêu, bây giờ có một thân phận mà khiến cả Lý Quang Huy cũng phải e dè. Tổng hợp lại tất cả, Thẩm Dũng trong lòng đã đoán được một chút, nhưng suy đoán này vẫn cần phải chứng minh.  

Mộ Dung Lan mỉm cười, không biết tại sao Đường Tuấn lại có thể làm cho Lý Quang Huy thận trọng đối đãi như thế, nhưng ít nhất người đàn ông này sẽ không để bất cứ ai bắt nạt mình. Cô ấy tin, mắt nhìn đàn ông của cô sẽ không sai.  

“Đúng rồi giáo sư Thẩm, mấy ngày nữa tôi có thể phải đi xa một chuyến, nên chuyện chữa trị cho Ngọc Nhu?” Đường Tuấn nói.  

Trận đấu quyền anh ngầm không phải là một trận đấu quang minh chính đại, nó được các ông lớn sắp xếp tổ chức ở một thị trấn nhỏ ở ngoại ô, nơi giao nhau của mấy thành phố, đi đi về về phải mất tới hai ngày.  

Thẩm Dũng cau mày, nói: "Thì ra là vậy. Vậy thì có chút khó sắp xếp."  

Bây giờ Đường Tuấn phải châm cứu và xoa bóp cho Thẩm Ngọc Nhu ba ngày một lần, nếu không cảm lạnh của cô ấy sẽ tái phát.  

“Anh muốn đi mấy ngày?” Thẩm Dũng hỏi.  

Đường Tuấn suy nghĩ một chút, nói: "Ngắn thì ba, bốn ngày, dài thì là một tuần."  

Thẩm Dũng im lặng một lúc, sau đó dường như đã có quyết định, nói: "Lần này anh đưa Nọc Nhu đi cùng đi, cháu gái tôi cũng lâu rồi chưa ra ngoài. Nhận cơ hội này, ra ngoài điều chỉnh tâm trạng."  

“Việc này, được sao?” Đường Tuấn do dự.  

Thẩm Dũng xua tay, trực tiếp quyết định, nói: "Anh không được thì còn ai được. Nếu anh còn từ chối thì Ngọc Nhu sẽ rất đau khổ vì cảm lạnh đó, anh nỡ lòng nhìn vậy ư?"  

“Được rồi.” Đường Tuấn chỉ có thể đồng ý.  

Vẻ mặt Thẩm Dũng lộ rõ ​​vẻ vui mừng, anh nói: "Vậy thì chuyện này cứ giải quyết như vậy nhé. Anh muốn đi lúc nào thì gọi tôi một tiếng, để tôi đưa cháu gái của tôi đến đó."  

Đường Tuấn gật đầu.  

Một tiếng chuông báo vang lên.  

Điện thoại di động của Mộ Dung Lan đột nhiên vang lên. 

Bình luận

Truyện đang đọc