CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho dù cơ thể bị hủy, cắt đứt đường sống. Nhưng chỉ cần thể tinh thần của họ vẫn còn, dựa vào thực lực của cả ba nhà, không chừng còn có thể giúp họ sống lại.  

Advertisement

“Thể tinh thần?” Cậu Long điên cuồng gào thét: “Ba vị à! chuyện này không liên quan đến giới võ đạo trần tục chúng tôi, là do một mình Đường Tuấn làm.”  

Advertisement

Thể tinh thần của ba người Vu Trấn Linh tụ lại với nhau. Ánh mặt trời nóng bỏng soi chiếu, thể tinh thần là linh hồn thuộc hệ âm, âm dương tương khắc. Nhưng bọn họ lại không chút sợ hãi, hiển nhiên đã tôi luyện thể tinh thần đến mức chuyển âm thành dương.  

“Cậu Long, bảo tên nhóc này tự phế tu vi, đồng thời giao công pháp anh ta tu luyện cho chúng tôi. Chúng tôi có thể sẽ mở lòng từ bi, không truy cứu các người nữa!” Giọng nói âm trầm của Quỷ Tử vang lên.  

Vu Trấn Linh cười lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo sát ý nồng đậm: “Tôi biết anh xuất thân từ nhà họ Đường. Nếu anh không làm theo lời chúng tôi nói, tôi sẽ ra lệnh Vu Môn giết chín tộc của anh! Đào thi thể của cha và ông nội anh từ trong mộ ra, treo thi thể lên đánh, nghiền xương thành tro, khiến bọn họ vĩnh viễn không thể siêu thoát!”  

Cậu Long nghe vậy, lập tức quát Đường Tuấn: “Có nghe thấy không! Còn không tự phế tu vi!”  

“Các người muốn chết à?” Đường Tuấn híp mắt, trong mắt lóe lên sát ý.  

“Chết?” Vu Trấn Linh cười càng thêm lạnh lẽo: “Chúng tôi đã chết một lần rồi, bây giờ là cơ thể pháp tướng do thể tinh thần ngưng tụ. Võ đạo mà anh tu luyện không thể gây ra tổn hại gì với chúng tôi, anh lấy cái gì để giết chúng tôi?”  

“Đúng vậy.” Vương Thanh An nói bằng giọng kiêu ngạo: “Cho dù là trong một môn phái ba thánh địa, cũng không có công pháp có thể khiến Pháp Tướng Tinh Thần tổn thương. Cậu không giết được chúng tôi, một khi chúng tôi trở về, chỉ cần là người có quan hệ với cậu, đều phải chết! Cậu tự nghĩ kỹ đi.”  

Giữa hàng chân mày của Kiếm Đài trời sinh của Kiếm Môn hiện ra dấu ấn màu xanh nhạt. Dấu ấn đó là thần kiếm đã thu nhỏ lại rất nhiều, chính là cách ngưng tụ pháp tướng độc nhất, chỉ có ở Kiếm Môn.  

“Giết không chết? Haha, trên đời này làm gì có bất tử thật sự.”  

Đường Tuấn vẫn bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn ba người kia: “Các người nói võ giả của trần tục là đám quê mùa, đạo thống không hoàn chỉnh, võ đạo không tinh thông. Nhưng trong mắt tôi, các người cũng chỉ là kẻ nhà quê.”  

Khi nói chuyện, anh giơ nắm đấm giữa chân mày rồi rút ra từng chút, giống như đang rút đao ra khỏi vỏ. Đường Tuấn cầm trong tay một thanh đao được tạo thành từ tinh thần lực thuần túy. Thân đao trong suốt, ánh mặt trời có thể chiếu xuyên qua, nhưng Đao ý bên trên lại mang theo mùi vị hiên ngang không thể xâm phạm, cứ như có thể chém đứt hỗn độn, xé rách bầu trời. Khiến người ta càng thêm khiếp sợ là sát ý trên mặt đao, như biển lớn mênh mông. Đao vừa xuất hiện, mọi người ở đây chỉ cảm thấy da thịt lạnh lẽo, da gà nổi từng lớp.  

Ba người Vu Trấn Linh là cơ thể Pháp Tướng Tinh Thần, lúc này cũng cảm giác được một sự nguy hiểm mạnh mẽ đang bao trùm trái tim họ.  

“Đây là cái gì?” Kiếm Đài trời sinh Vương Thanh An, do biết đao kiếm có chỗ tương tự nên ông ta càng thêm e ngại với thanh đao và Dao ý trong tay Đường Tuấn, ông ta run lẩy bẩy cất tiếng hỏi.  

Bình luận

Truyện đang đọc