CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Dừng tay!” Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên phía sau đám người.  

<

Một bóng người tiến đến với một tốc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ để lại tàn ảnh trên đường đi qua, những học trò Dược Y Cốc đó lại càng bị bức lui ra sau.  

Advertisement

Bùm bùm!  

Những học trò Dược Y Cốc đã chạm vào Hoa Tiểu Nam bị đánh bay ra ngoài, rơi vào trong đám người.  

Tàn ảnh tan đi, Đường Tuấn đứng trước mặt Hoa Tiểu Nam, tinh quang trong mắt lập lòe. Chân khí trong người anh tràn ra như nước, trên làn da mơ hồ tỏa ánh sáng trắng như ngọc, giống như một loại mỹ ngọc tuyệt hảo, vậy mà lại có thể nhìn thấy mạch máu lưu chuyển dưới da thịt.  

“Tôn cốc chủ! Chính là cậu ta! Chính là cậu ta đã đập nát bia hành y! Cậu ta chính là đồng lõa với cô gái họ Hoa này.” Ngài Tô nhìn thấy Đường Tuấn, ngay lập tức chỉ vào anh hô lớn.  

“Hửm?” Mày Đường Tuấn nhăn lại, tầm mắt dừng lại trên mặt ngài Tô, trong lòng sinh ra ý muốn giết người rồi!  

Bia hành y đúng là một mình anh đánh nát, cho dù Dược Y Cốc có tra hỏi, Đường Tuấn cũng sẽ không để đám người ngài Tô bị liên lụy vào. Nhưng mà ngài Tô không nên nảy sinh tâm tư ác độc như thế với Hoa Tiểu Nam.  

“Đường Tuấn, một người làm một người chịu.” Ngài Tô hô lớn lên với Đường Tuấn: “Nhanh chóng nói rõ với Tôn cốc chủ, đừng có mà kéo chúng tôi xuống nước chung.”  

“Được!” Đường Tuấn cười lạnh một tiếng: “Bia hành y đúng là một mình tôi đập nát. Chẳng qua, bản thân ông là cao thủ tông sư, vậy mà lại dùng mưu kế thế này đối phó với một cô gái, đáng chết!”  

Nói xong, Đường Tuấn giơ tay đánh một chưởng về phía ngài Tô.  

“Hừ!” Ngài Tô thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc càng sâu: “Tu vi của cậu với tôi sàn sàn như nhau, lúc này còn dám động thủ với tôi. Cũng được thôi, đúng lúc tôi bắt lấy cậu, giao cho Dược Y Cốc lấy quan hệ!”  

Trong lòng nảy sinh ý niệm, ngài Tô cũng đánh một chưởng về phía Đường Tuấn! Hai ngày nay, thương thế của ông ta đã khỏi hẳn, một chưởng này tuyệt đối là sức chiến đấu đỉnh cao nhất của ông ta!  

Bùng!  

Hai chưởng vừa chạm vào nhau, ý cười trên khóe miệng của ngài Tô còn chưa có tiêu tán thì cả người đã bị đánh bay ra ngoài.  

Ngài Tô ngã xuống mặt đất, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt đầy vẻ không thể nào tin nổi. Thằng nhóc này sao có thể mạnh như vậy được! Đến cả một chiêu ông ta cũng không đỡ được.  

Bình luận

Truyện đang đọc