CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Hoàng nói xong cũng trèo lên máy bay trực thăng.  

Advertisement

“Đúng là một đám kiêu ngạo mù quáng.” Lúc này Ngô Trí Khải mới khẽ nói.  

Advertisement

Đường Tuấn quơ tay, không để cho ông ta nói tiếp.  

Sau khi mấy người Đường Tuấn leo lên trực thăng, máy bay cất cánh bay thẳng tới thôn Thanh Thủy nơi bùng phát dịch bệnh.  

Trên đường đi, các học trò và trợ lý của Trang Minh Mẫn nhìn Đường Tuấn với ánh mắt thù địch, dáng vẻ như thể chỉ ước gì xé nát anh ra. Đáng tiếc Đường Tuấn dường như không hề bận tâm, anh nhắm mắt dưỡng thần suốt cả chặng đường khiến họ chỉ có thể đè lửa giận ở trong lòng.  

Khoảng năm giờ sau, tốc độ của chiếc trực thăng bắt đầu chậm lại.  

Tiêu Hoàng vỗ tay, khi tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào mình anh ta mới mở miệng nói: “Các vị bên dưới chính là thôn Thanh Thủy. Chuyện lần này xảy ra quá đột ngột và dịch bệnh lây lan nhanh chóng, tôi đã cho cho người đến kéo dây cách ly bên ngoài thôn Thanh Thủy. Một khi mọi người vào trong muốn rời khỏi sẽ không dễ dàng nữa.”

Ngay khi Tiêu Hoàng vừa dứt lời, vẻ mặt của đám học trò và trợ lý của Trang Minh Mẫn chợt thay đổi, lần đầu tiên họ nhận ra sự nguy hiểm của chuyến đi này, không hề giống với mấy những hoạt động tham gia mấy buổi tiệc rượu trước kia.  

Nữ sinh đối đầu với Đường Tuấn lúc trước tên là Lục Tiểu Uyên, nghe nói là học trò cưng được Trang Minh Mẫn coi trọng nhất, cô ấy ngẩng chiếc đầu nhỏ nhắn lên rồi cười nói: “Bí thư Tiêu cứ yên tâm, trước khi đến đây chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu đã chọn nghề bác sĩ thì vẫn có nhận thức về điều này.” Những người khác đều sững sờ một chút rồi lần lượt phụ họa theo, tất cả đều tràn đầy tinh thần, nguyện cống hiến hết mình cho y học.  

Tiêu Hoàng thấy vậy, thầm gật đầu trong lòng. Trang Minh Mẫn không chỉ đứng đầu trong y thuật, mà dạy dỗ học trò cũng không tồi. Tuy mấy người Lục Tiểu Uyên trông có vẻ còn non nớt, thiếu kinh nghiệm, nhưng chắc chắn có thể trở thành những nhân vật xuất sắc theo thời gian. Anh ta không khỏi đưa mắt nhìn về phía Đường Tuấn, trong những người có mặt tại đây, chỉ có Đường Tuấn và mấy người Lục Tiểu Uyên là cùng một thế hệ, tự nhiên trong lòng anh ta chợt đem ra so sánh ưu nhược điểm của họ.  

Mấy người Lục Tiểu Uyên cũng nhìn về phía Đường Tuấn, muốn xem thử anh chàng lúc trước khiến họ xấu hổ kia sẽ có phản ứng ra sao. Nếu như bị dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn thì họ sẽ không ngần ngại mà cười nhạo đôi câu, trút lửa giận trong ngực một chút.  

Ai ngờ Đường Tuấn dường như không hề để ý tới những ánh mắt này, anh đứng bên cạnh cửa sổ, từ cửa sổ của máy bay nhìn xuống, ánh mắt trở nên hơi nặng nề.  

‘Anh chàng này đúng là chẳng có bản lĩnh gì, chỉ mới một câu mà đã dọa anh ta sợ tới mức này.’ Trong lòng Lục Tiểu Uyên không khỏi khinh bỉ một câu. Trong mắt cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc bây giờ của Đường Tuấn chính là đã bắt đầu căng thẳng, tố chất tâm lý kiểu này thì sao đủ tư cách trở thành một vị bác sĩ chứ?  

“Hừ! Còn là Hội trưởng Hiệp hội Y học cổ truyền cơ đấy, tôi xem cũng chỉ biết ăn to nói lớn mà thôi.” Tương tự như vậy, có người mở miệng trước Lục Tiểu Uyên cười chế nhạo khinh thường.  

Những người khác cũng đều cho là vậy, tâm trạng lúc trước bị Đường Tuấn làm cho căng thẳng chợt xoa dịu đi đôi chút.  

Bình luận

Truyện đang đọc