CHIẾN THẦN THÁNH Y

Cổ Sáng cười lạnh rồi nói: "Họ Từ, ông tìm tôi tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn nói giúp cho Đạo Thể để tôi tha cho cậu ta một mạng."  

Advertisement

Từ Vũ cười nhẹ, nói: "Đương nhiên không phải. Đạo Thể giết đệ tử của anh Cổ, hôm nay anh Cổ muốn giết cậu ta cũng coi như trả thù. Tôi không có quyền can thiệp."  

Advertisement

"Cũng chẳng khác nhau là mấy." Cổ Sáng lạnh lùng nhìn lướt qua Từ Vũ, nói: "Nói đi, ông gọi hai người chúng tôi tới đây có chuyện gì?"  

Từ Vũ thấy Cổ Sáng cao ngạo xấc xược, hoàn toàn không coi mình ra gì, trong lòng cảm thấy tức giận. Năm đó lão đấu với Cổ Sáng, thắng ít thua nhiều. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Cổ Sáng mới bước vào Thần Hải, còn lão đã bước vào Thần Hải cảnh trung kỳ, tất nhiên sẽ lấy lại được tự tin.  

Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng Từ Vũ vẫn mỉm cười nói: "Chắc hẳn hai người biết chuyện Vu Môn rồi chứ?"

Vu Môn!  

Dường như hai chữ này mang theo ma lực kỳ lạ, cho dù là Cổ Sáng hay Vũ Quân đều bỗng trở nên im lặng.  

Ngàn năm trước, Vu Môn không chỉ muốn hủy diệt y học cổ truyền mà rất nhiều phái lớn, thế gia của giới võ đạo cũng bị diệt sạch, cho nên làm mất đi rất nhiều đạo thống và điển tịch võ đạo. Thậm chí tai họa đó còn nghiêm trọng hơn so với việc võ đạo đột nhiên tàn lụi vào ba trăm năm trước. Dường như trước kia những môn phái kế truyền lâu đời khác như núi Yên Tử, Cổ Thiếu Lâm đều từng bị Vu Môn hãm hại.  

Nhà họ Từ, nhà họ Vũ thành danh muộn, mặc dù không trải qua tai họa lớn cực kỳ bi thảm kia, nhưng cũng rất cảnh giác.  

"Tôi có được tin tức, nhà họ Hư phía Tây Nam và nhà họ Tôn phía Đông Bắc đã gia nhập Vu Môn." Từ Vũ lại ném ra một quả bom nặng ký. "Cái gì?" Vũ Quân đập bàn đứng dậy. Khí tức cả người mênh mông tựa như sóng dữ bao phủ, khiến cho người ta kinh sợ.  

Nhà họ Hư và nhà họ Tôn hầu như có thể được xem như là một trong những thế gia võ đạo đứng đầu đương thời, nếu ngay cả bọn họ cũng gia nhập vào Vu Môn, vậy đúng là một tai họa lớn cho giới võ đạo.  

"Một Vu Môn mà thôi, đáng để các người ngạc nhiên đến vậy à?" Cổ Sáng thấy thế không khỏi cười khẩy nói: "Hơn nữa, đây chỉ là lời phiến diện của ông, cũng không có chứng cứ."  

Mặc dù gã đã là cao thủ Thần Hải đương thời, cũng có hiểu biết về sự lớn mạnh của Vu Môn và trận chiến năm đó. Nhưng dù sao Cổ Sáng cũng xuất thân từ nước Tuyên, tối đa chỉ cảnh giác, còn lâu mới e ngại.  

Từ Vũ cười như không cười nhìn Cổ Sáng, nói: "Ha ha. Cổ Sáng, anh ở nước Tuyên danh tiếng lẫy lừng, chắc cũng biết những chuyện xảy ra ở Đông Nam Á mấy trăm năm nay nhỉ."  

Cổ Sáng nhướng mày, không hiểu Từ Vũ nói gì.  

Từ Vũ trong nhìn ngọn núi phương xa, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc, nói: "Có lẽ Cổ Sáng anh đã nghe qua chuyện giới võ đạo Đông Nam Á bị tàn sát năm đó rồi đúng không."  

Sắc mặt Cổ Sáng thay đổi, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.  

Bình luận

Truyện đang đọc