CHIẾN THẦN THÁNH Y

Vũ Vô Thương cắn môi, lắc đầu nói: "Thầy ơi, thầy làm sai rồi."  

Lâm Giang Tiên quát lên: "Con thì biết cái gì!"  

Một tay vỗ vỗ Vũ Vô Thương không cho cô ta tiếp tục nói.  

Đường Tuấn cười nhìn về phía Lâm Giang Tiên và Liễu Phi Tiên, nói: "Muốn tôi đi xin lỗi cũng rất đơn giản thôi. Chỉ cần anh có thể đem tôi đi là được."  

Anh vừa dứt lời thì trong sân xuất hiện sự yên tĩnh trong giây lát.  

Liễu Phi Tiên chần chừ nhìn về phía Lâm Giang Tiên, hỏi: "Tiền bối, ông xem?"  

Lâm Giang Tiên nói: "Cậu tự mình ra tay đi."  

Ông ta còn phải nhanh chóng chữa trị cho Vương Trùng nữa, không muốn lãng phí thời gian ở trên người Đường Tuấn.  

Liễu Phi Tiên gật đầu, nói: "Cảm ơn tiền bối."  

Lúc nói chuyện, một tay anh ta trực tiếp bắt lấy Đường Tuấn, cười lạnh nói: "Tôi cũng không phải như con gà yếu nhớt Thôi Đoan kia đâu."  

Phịch một tiếng, một tay của Đường Tuấn cũng đón lấy Liễu Phi Tiên.  

Hai bàn tay của hai người va chạm vào nhau phát ra một tiếng nổ vang.  

Hai người vậy mà lại ngang tài ngang sức.  

Liễu Phi Tiên giật mình, cười nói: "Thú vị đấy. Nhưng hôm nay anh không chạy thoát được đâu."  

Giáo bạc trong tay giống như con rồng đang nổi cơn thịnh nộ! Đâm về phía của Đường Tuấn.  

Một tay Đường Tuấn cầm lấy vai của Vũ Vô Thương, tay kia duỗi ra ngoài lần nữa trực tiếp bắt được giáo bạc của Liễu Phi Tiên.  

Liễu Phi Tiên cười ác độc nói: "Phi Tiên của tôi không dễ bắt như vậy đâu!"  

Một trận hào quang bắt đầu khởi động, giáo bạc sống lại lần nữa.  

Đây chính là đại thần thông mà anh ta sử dụng để đánh bại Vương Trùng! Tên là Phi Tiên, đại thần thông hoàn chỉnh! Nhưng tay của Đường Tuấn dường như cũng có sức mạnh to lớn như vậy, mặc cho giáo bạc bộc phát ra từng đợt hào quang, nhưng cũng không thể thoát ra khỏi bàn tay của anh.  

"Cái thứ Phi Tiên chó má thì có!"  

Đường Tuấn mắng một câu, tay càng dùng lực.  

Kèm theo một tiếng răng rắc, giáo bạc đã bị bẻ gãy, thân thể Ngân Long bị cắt thành hai phần! Đường Tuấn cầm mũi giáo trong tay, cười lạnh một tiếng rồi ném mạnh ra ngoài.  

"Liễu Phi Tiên, anh quá coi trọng bản thân rồi đấy! Hạng thứ một trăm lẻ tám trên Bia kỷ nguyên không giỏi lắm nhỉ!"  

Anh ném mạnh mũi thương biến thành một đạo lưu quang bắn về phía Liễu Phi Tiên.  

Liễu Phi Tiên muốn tránh né nhưng đã bị khoá lại.  

Cuối cùng Liễu Phi Tiên khẽ quát một tiếng, muốn ngăn chặn mũi giáo.  

Phù phù.  

Trên mũi giáo ẩn chứa sức mạnh còn muốn kinh khủng hơn cả đại thần thông của anh ta trước kia rất nhiều, Liễu Phi Tiên chỉ ngăn chặn được trong chốc lát đã bị mũi giáo phá tan phòng ngự.  

Nửa đoạn mũi giáo cắm vào trên ngực của anh ta, máu tươi chảy ra ồ ạt. 

Bình luận

Truyện đang đọc