QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mắt Sở Thiên Quần lộ ra ánh sáng kỳ dị, giơ tay phải lên chỉ một ngón tay.

"Phong!"

Trong nháy mắt tiếp theo, không đợi Hứa Thanh đập vỡ từng thanh đại

kiếm, 12 thanh đại kiếm này lập tức tự phân giải ra, tạo thành vô số cát sỏi, vờn

quanh bốn phía Hứa Thanh, tạo thành một cơn phong bạo ngập trời.

Từ xa xa nhìn qua, bộ dạng của cơn bão táp này cũng là hình dạng kiếm,

nhưng mà tốc độ xoay tròn của nó cực kỳ kinh người, tạo thành xoắn giết,

không ngừng co rút về phía Hứa Thanh, toàn thân Hứa Thanh nhanh chóng hiện

ra từng miệng vết thương thật nhỏ, giống như bị vô số lưỡi dao sắc bén cắt qua.

Mắt thấy nguy cơ ập đến, thân thể Hứa Thanh chợt nhảy lên, chiếc cánh sau

lưng cấp tốc vỗ, lấy tốc độ kinh người để vọt tới phần dưới cùng của phong bạo.

Vô số cát sỏi bao phủ đầy trời truy kích theo, nhưng tốc độ lại dần dần

không bằng.

Sở Thiên Quần nhíu mày, bỗng nhiên vung tay phải lên, trong miệng truyền

ra tiếng nguyền rủa.

"Luyện!"

Lời gã vừa ra, đám cát sỏi kia lần nữa cải biến hình dạng, từng viên rung

động lắc lư sau đó kích xạ ra khắp bốn phương, phạm vi bao vây mấy ngàn

trượng, lần nữa bao phủ Hứa Thanh vào trong đó, sau đó chợt co rút lại, hóa

thành một cái hồ lô kiếm thật lớn!

Mà thân thể Hứa Thanh, đã bị bao phủ ở bên trong hồ lô.

Lực lượng luyện hóa ở bên trong ầm ầm bộc phát, bên trong phong hỏa lượn

lờ, che đậy bóng người Hứa Thanh, lúc này bỗng có một tiếng Kim Ô Hi..i...iiii

lên, truyền ra từ bên trong hồ lô, vang vọng khắp trời cao.

Ngay sau đó thân ảnh Kim Ô biến ảo, không ngừng bành trướng ra phía

ngoài, 100 trượng, 500 trượng, 1000 trượng, 3000 trượng cuối cùng đến 5000

trượng.

Che khuất bầu trời, cái hồ lô kia cũng bị nó làm căng ra, theo tiếng nổ vang,

Kim Ô phóng thẳng lên trời, Hứa Thanh đã cởi bỏ dung hợp với Ảnh Tử, xuất

hiện ở trên người Kim Ô.

Toàn thân hắn đều là máu tươi, nhưng sát ý trong mắt rất là mãnh liệt, càng

tràn ngập cảm giác hung ác, thoạt nhìn cả người như là một con hung thú tuyệt

thế, nhoáng một cái phía dưới, Kim Ô gào thét dấy lên biển lửa mấy ngàn

trượng, từ thiên xuống địa, từ trên xuống dưới, xông về phía Sở Thiên Quần.

Lực lượng độc cấm đồng thời bộc phát, từ bốn phương nổ vang, trong lúc dị

chất nồng đậm tràn ngập, Ảnh Tử cũng theo đó hiện ra, còn có lão tổ Kim

Cương Tông trong que sắt màu đen.

Càng có Đế Kiếm từ trong miệng Kim Ô bay ra, bắn thẳng đến Sở Thiên

Quần.

m thanh nổ vang giống như thiên lôi, trực tiếp ầm ầm vang lên bên trong

phiến khu vực này.

Mặt đất chấn động, bầu trời biến sắc, một đạo ánh sáng màu vàng xuất hiện

ở bốn phía Sở Thiên Quần, chợt tản ra phía ngoài, giống như hóa thành một cái

lồng, bảo hộ Sở Thiên Quần ở bên trong.

Thân thể Hứa Thanh chấn động, phun ra máu tươi và lùi ra phía sau, Kim Ô

phát ra tiếng kêu rên, thân thể lão tổ Kim Cương Tông gần như tán loạn, Ảnh

Tử cũng trở nên ảm đạm rất nhiều, Đế Kiếm đồng dạng ảm đạm.

Nhưng mà đạo kim quang hình thành cái lồng kia cũng xuất hiện chấn động

kịch liệt, âm thanh ken két vang lên, xuất hiện vô số đạo khe nứt.

Dưới sự điều khiển của Hứa Thanh, toàn bộ lực lượng độc cấm bao trùm nơi

này, dựa theo khe hở nhanh chóng chui vào, chỉ trong chớp mắt, bên trong cái

lồng màu vàng biến thành một mảnh đục ngầu, Sở Thiên Quần nhăn mày lại,

thân thể lần nữa hư thối.

Dù gã có được Thần Tính, nắm giữ thần lực, nhưng hiển nhiên vẫn không

thể tránh né được việc bị độc tổn thương!

"Loại thần trớ này, chính là thứ ngươi gieo xuống trên người Quân Nhi lúc

trước đúng không…Ta mới tự mình cảm thụ một chút, bên trong ẩn chứa lực

lượng rất đáng sợ!"

"Nhưng đáng tiếc, hình như ngươi vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được nó, chỉ

dùng được lực lượng bề ngoài, cho nên lúc trước ta đã chuẩn bị thủ đoạn, có thể

chống cự!" Sở Thiên Quần liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, một khắc kim

quang tan vỡ, gã một tay bấm niệm pháp quyết, chỉ hai ngón tay lên trên, trong

miệng truyền ra hai chữ.

"Họa nan!"

Bên trên không trung lập tức mơ hồ xuất hiện chín vòng xoáy, ầm ầm

chuyển động, bên trong lộ ra từng cỗ quan tài màu đen.

Tổng cộng có chín cỗ quan tài, oanh một tiếng, trực tiếp từ trên không trung

hạ xuống, đập trên mặt đất.

Tất cả lập tức chia năm xẻ bảy, bên trong đi ra chín bộ thi hài.

Chín bộ thi hài này, toàn thân cao thấp đều là một mảnh máu thịt mơ hồ,

kiểu chết của mỗi một bộ thi hài đều không giống nhau, có người chết chìm, có

người bị đốt chết, có người mổ bụng, có người ngũ tạng vỡ vụn mà chết, có

người huyết dịch chảy khô mà chết, có người mạch máu toàn thân nổ tung mà

chết.....

Từng cỗ thi thể đều vô cùng thê thảm, hình như khi còn sống cũng đã phải

chịu sự hành hà vô tận, mà nếu như cẩn thận nhìn khuôn mặt của bọn nó, không

khó phát hiện đều là Sở Thiên Quần.

Đồng thời trên chín bộ thi hài máu thịt mơ hồ này, lại sinh trưởng vô số linh

hồn.

Số lượng cực nhiều, nhìn thấy mà giật mình.

Những đạo linh hồn kia hoặc là thút thít nỉ non hoặc là kêu rên, âm thanh

truyền khắp bốn phương, cực kỳ thê lương.

Trong đó nam nữ già trẻ đều có.

Đây là Sở Thiên Quần đã tiêu diệt chín tiểu quốc của nhân tộc, luyện hóa tất

cả mọi người trong đó hình thành chín bộ thi thể họa nan.

Giờ phút này sau khi chín bộ thi hài xuất hiện, bọn nó đồng loạt quay đầu,

khẽ hút về phía Sở Thiên Quần, toàn bộ độc cấm ở trong cơ thể Sở Thiên Quần

đều cuốn ngược lại, bị bọn nó chia sẻ.

"Lấy vô tận huyết mạch đồng tộc của ngươi để dung thi, ngưng vô số hồn

của đồng tộc ngươi với đầu, lại phối hợp với chín bộ thi hài thần kỳ của ta, có

thể hình thành họa nan giúp ta chia sẻ thần trớ."

"Hứa Thanh, ngươi tuyệt đối không biết, vì để giết ngươi mà ta đến cùng đã

tiến hành chuẩn bị như thế nào đâu."

Sở Thiên Quần đứng chính giữa chín bộ thi hài, nhìn qua Hứa Thanh và

lạnh lùng mở miệng, sau đó tay phải bấm niệm pháp quyết, chỉ hai ngón tay lên

trên, tay trái bấm niệm pháp quyết, chỉ hai ngón tay xuống dưới, sau đó đẩy về

phía Hứa Thanh.

"Đi!"

Chín bộ thi thể họa nan bốn phía chợt quay đầu, gắt gao nhìn về phía Hứa

Thanh, xông lên, hóa thành chín đạo tàn ảnh, bay thẳng đến Hứa Thanh!

Bình luận

Truyện đang đọc