QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Thế mà chỉ có chút người như vậy tới, hơn nữa còn đều là phân thân, có

chút không thú vị!"

Một khắc khi giọng nói này truyền ra, thân ảnh Thất gia bước ra từ hư vô

trước mặt Hứa Thanh.

Thất gia hất tay áo lên, những sợi tóc quấn quanh Hứa Thanh trực tiếp trở

thành tro bụi, sau đó ngẩng đầu quét mắt nhìn tới, khi ánh mắt rơi vào trên thân

người khổng lồ ngàn trượng, người khổng lồ ngàn trượng này lập tức biến sắc,

thân thể nháy mắt nổ vang không hề có chút sức phản kháng nào, lập tức tan vỡ

chia năm xẻ bảy.

Sau đó Thất gia nhìn qua lão giả mặt rỗ, toàn thân lão giả này chấn động

mãnh liệt, trong chớp mắt dưới ánh mắt của Thất gia, hóa thành tro bụi.

Về phần đồng tử kia cũng chỉ kịp trợn mắt thật to, sau khi bị ánh mắt Thất

gia quét tới, thân thể của gã vang lên một tiếng oanh, trực tiếp nổ tung trở thành

mây máu.

Hết thảy, toàn bộ toái diệt dưới ánh mắt của Thất gia.

Thần sắc của Hứa Thanh cũng không còn âm trầm như lúc trước mà hóa

thành bình thường, thương thế trên người cũng khôi phục trong chốc lát, trong

khi hắn ngẩng đầu nhìn lên trên trời, bên tai cũng truyền đến giọng nói của Thất

gia.

"Nhưng mà cũng có thể lý giải, dẫu sao thì không phải ai cũng ngốc, nhưng

đã đưa phân thân đến, chẳng lẽ còn muốn sống nhởn nhơn bên ngoài hay sao."

Thất gia nhàn nhạt mở miệng, tay phải giơ lên trảo một cái, hư vô trên mặt

đất nơi người khổng lồ ngàn trượng tan vỡ và lập tức trở nên vặn vẹo, thời gian

giống như đảo ngược, vô số máu thịt bay lên và lại hóa thành thân ảnh người

khổng lồ lúc nãy, mà khi xuất hiện lại thì trong mắt của người không lồ lập tức

lộ ra vẻ hoảng sợ cùng với không cách nào tin.

"Ngươi..."

Không đợi gã nói xong, Thất gia giơ tay lên chém xuống một cái!

Một chém xuống dưới, một âm thanh như sợi tơ đứt gãy truyền đến, trong

nháy mắt tiếp theo đỉnh đầu người khổng lồ ngàn trượng thình lình xuất hiện

một sợi tơ như ẩn như hiện, sợi tơ này ngay lập tức đứt ra, sau đó liên tục đứt

gãy dây chuyền tựa như đang truy theo bản nguyên vậy, lan tràn đến bên trong

hư vô.

Cuối cùng, trong khi người khổng lồ ngàn trượng hoảng sợ mãnh liệt và

không thể tưởng tượng nổi, một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ hư vô truyền

đến.

Sau một khắc thân thể người khổng lồ ngàn trượng kia uể oải, phun máu

tươi ra và trong miệng phát ra âm thanh cực kỳ bi thảm, thân hình lần nữa tan

vỡ chia năm xẻ bảy tiêu tán.

Chỉ là lần này thứ cùng nhau tiêu tán, còn có chân thân và hồn không biết đã

giấu ở nơi nào của gã, tất cả đều bị Thất gia dùng bí pháp lấy đi, không một tia

dư thừa.

Một màn này cũng khiến cho ánh mắt Hứa Thanh trợn to, hắn không biết

phân thân có năm tòa Thiên Cung, vậy chân thân có tu vi gì, theo hắn nghĩ thì

có xác suất rất lớn là Nguyên Anh.

Mà trong khi tâm thần Hứa Thanh gợn sóng, Thất gia cũng phất tay về phía

địa phương lão giả mặt rỗ áo lục tiêu tán, một màn cũ đồng dạng xuất hiện.

Lúc thân hình lão già mặt rỗ áo lục hình thành, sắc mặt của người này hoàn

toàn đại biến, lập tức thét lên một tiếng.

"Thất gia tha mạng, ta..." Không đợi lão nói xong, Thất gia lần nữa phất tay,

trong lúc trời long đất lở, Hứa Thanh hít vào khẩu khí, hắn nhìn hồn tiêu tán và

thử mở miệng.

"Sư phó, có thể cho ta một chút hồn để trấn áp trong pháp khiếu không?"

"Thợ săn, phải tự mình đi săn, ta không chịu trách nhiệm đưa con mồi cho

ngươi, chỉ phụ trách cấp cho ngươi vũ khí và năng lực."

Thất gia nhàn nhạt mở miệng, giơ tay lên niết một cái, đỉnh đầu của lão giả

áo lục lập tức xuất hiện sợi tơ, sợi tơ lại đứt gãy từng khúc chạy đến hư vô, cuối

cùng là một âm thanh thê lương mang theo đắng chát cùng với cảm xúc khó có

thể tin truyền đến, bản thể và phân thân của lão giả mặt rỗ cùng nhau tan vỡ, bị

Thất gia lấy đi.

Làm xong những thứ này, Thất gia hất tay áo lên, nơi đồng tử hóa thành

mây máu chấn động, mây máu đảo ngược và thân ảnh đồng tử lộ ra, bên trong

thần sắc mang theo hoảng sợ mãnh liệt đến mức tận cùng.

"Tại sao Linh Tàng lại có thể có khả năng truy lại bản thể rõ ràng như thế,

ngươi…Ngươi đến cùng có tu vi gì!"

Trong lúc nói lời này thì thân thể của gã chợt lui lại, hai tay vung vẩy, vô số

trận pháp phát ra tia sáng lập lòe, một cái chớp mắt liền trốn rất xa, mà lúc này

Thất gia cũng giơ tay vung lên, bản thể của đồng tử được giấu kín ở nơi không

biết trực tiếp tan vỡ toái diệt, mà đạo phân thân này cũng nhanh chóng tiêu tán,

bị Thất gia lấy đi toàn bộ.

Hứa Thanh ở bên cạnh nhìn thấy tên cuối cùng này cũng không có phần của

hắn, chợt nhớ lại lời đội trưởng nói sư tôn mềm lòng khi ở bên trong tiên trì, vì

vậy liền học theo đội trưởng, ủy khuất mở miệng.

"Sư phó, Pháp Thuyền của ta phát nổ hai lần, Vô Tự Truyện Tống Phù cũng

mất hai cái."

Thất gia cười nhạt nhìn Hứa Thanh, nhẹ gật đầu.

"Nói như vậy là muốn ta bổ sung cho ngươi một chút đúng không." Nói

xong Thất gia giơ tay lên, đổi vung thành bắt, phân thân tiêu tán hơn phân nửa

của đồng tử kia lập tức run lên bần bật, một đám tàn hồn trong đó bị rút ra.

Thất gia đưa tay chộp một cái, hung hăng nắn đạo tàn hồn này thình lình

hóa thành năm mươi chín phần hồn lực, sau đó vỗ vào trên người Hứa Thanh.

Toàn thân Hứa Thanh chấn động, năm mươi chín phần hồn lực này, mỗi một

phần đều có thể so với hồn của Kim Đan một tòa Thiên Cung, giờ phút này tất

cả tản ra trong hơn mười đạo pháp khiếu của hắn, khiến cho lửa trong pháp

khiếu của hắn trong chốc lát càng thêm kịch liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc