QUANG ÂM CHI NGOẠI

Chỗ sâu trong uyên hải, tiếng gào thét ngập trời.

Theo thân hình tan vỡ, ngón tay Thần Linh xông ra từ trong đám máu thịt

nhanh chóng tiêu tán, tràn ra uy áp mang theo sự hủy diệt, cuồng bạo khuếch

tán ra khắp bát phương.

Cái đầu cùng sư tử bằng đá đã tan vỡ từ sớm, lão đầu Đan Thanh Tộc hiển

nhiên là có phương pháp đặc biệt, giờ phút này vẫn còn kiên trì, mà lời lão hô

lên rõ ràng đã có hiệu quả.

Thế nên chỉ trong chốc lát, ngón tay Thần Linh đang vô cùng tức giận bên

kia liền chợt cải biến phương hướng, đầu ngón tay phóng thẳng tới chỗ Hứa

Thanh đang bỏ chạy.

Mặc dù thần trí của nó có chút mơ hồ, lại bởi vì bị thương cho nên có chút

dễ quên, nhưng vẫn có thể phân biệt ra bộ dạng của Hứa Thanh và thân hình

mình vừa dung nhập giống nhau như đúc.

Vì vậy trong thời gian ngắn, ngón tay Thần Linh liền buông tha việc truy sát

lão đầu Đan Thanh Tộc, bay thẳng về phía Hứa Thanh.

Lúc này Hứa Thanh đã lao ra được một chút phạm vi, cảm giác biến hóa sau

lưng, sắc mặt của hắn âm trầm, thực tế thì ngay khi thấy lão đầu Đan Thanh Tộc

vẽ thân hình Thần Linh thành bộ dáng của mình, hắn đã đoán được ý niệm trong

đầu đối phương rồi.

Nhưng bút ở trong tay đối phương, lại liên quan tới ngón tay Thần Linh, cho

nên Hứa Thanh không có biện pháp nào để cưỡng ép cải biến ý niệm của Thần

Linh cả, nhưng hắn có thể khiến cho lão đầu Đan Thanh Tộc không thể thuận

lợi bỏ chạy.

Thấy ngón tay Thần Linh đuổi về phía Hứa Thanh, tốc độ bỏ chạy của lão

đầu Đan Thanh Tộc tăng nhanh, khuôn mặt lộ ra một tia đắc ý, nhưng mà trong

lòng vẫn còn có chút tiếc nuối.

"Thật đáng tiếc, vẫn không cách nào khống chế Thần Linh, cho dù chỉ là

một cái ngón út của phân thân Thần Linh, nhưng đẳng cấp vị cách, vẫn không

phải thứ ta có thể nhúng chàm."

"Nhưng mà sau khi có kinh nghiệm lần này, về sau lại cẩn thận tính toán

một phen, khả năng thành công vẫn có, thế giới bên trong bức tranh này, thế mà

lại thú vị như vậy, nếu như ta có thể khống chế được Thần Linh ở nơi đây, như

vậy ở bên ngoài....."

Lão đầu Đan Thanh Tộc nghĩ tới đây, trái tim liền trở nên nồng cháy.

"Nhưng mà thật tiếc cái ngón tay Thần Linh này...."

Lão đầu Đan Thanh Tộc cảm khái trong lòng, nhanh chóng quét mắt về phía

Hứa Thanh cũng đang bỏ chạy xa xa.

"Nhưng mà cũng nhờ trấn thủ đại nhân tới kịp thời, coi như đã cung cấp sự

giúp đỡ không ít để ta có thể chạy trốn, hắn là một trong số những người tốt vốn

không nhiều lắm trong thế giới bức họa này, thật là có chút không nỡ bỏ, thôi

thì chúc hắn bình an vậy."

Lão đầu Đan Thanh Tộc nở nụ cười, đang muốn tăng tốc, nhưng vào lúc này

sau lưng lão bỗng nhiên truyền đến một cỗ ác ý một mực khóa chặt vào lão.

Chớp mắt khi cảm nhận được đạo ác ý này, sắc mặt lão đầu Đan Thanh Tộc

bỗng nhiên biến hóa, chợt quay lại thì đôi mắt lão lập tức trợn to, con ngươi

kịch liệt co rút lại.

Chẳng biết từ lúc nào, phía sau của lão bỗng xuất hiện một con Thương

Long cực lớn.

Thân thể màu xám đen với từng mảnh lân phiến sắc bén bao phủ, bên trong

long nhãn to lớn lộ ra ánh sáng lạnh lùng, gắt gao khóa chặt lão, mà thân hình

Thương Long to tới mấy trăm trượng, nếu như so sánh lão đầu Đan Thanh Tộc

cùng với nó, quả thực trông lão tựa như con sâu cái kiến vậy.

Một màn này khiến cho thân thể lão đầu Đan Thanh Tộc lập tức run lên, tâm

thần chấn động mãnh liệt, la lớn thất thanh.

"Thiên Đạo!"

Hô hấp của lão đầu Đan Thanh Tộc vô cùng dồn dập, trong lòng dâng lên

sóng lớn ngập trời, trong đầu tràn ngập tiếng nổ vang, bởi vì thứ mà lão sợ nhất

chính là ngón tay Thần Linh, thứ hai chính là vận khí!

Mà nhà tù 132 khu Đinh lúc trước chính là chỗ hai loại sức mạnh này giao

thoa, vận khí trấn áp Thần Linh, đoạn đi hết thảy nhân quả, đồng thời cũng đang

trấn áp bọn họ, những phạm nhân bởi vì ngón tay Thần Linh mà biến thành một

dạng cộng sinh.

Cho nên mặc dù lão sợ ngón tay Thần Linh, nhưng kỳ thật lại cảm thấy còn

tốt, bởi vì loại trạng thái cộng sinh này, khiến cho giữa lão và ngón tay Thần

Linh có tồn tại đại nhân quả.

Nhưng mà vận khí…Lại có thể trấn áp ngón tay Thần Linh, cho nên đối với

những tồn tại cộng sinh như bọn họ mà nói, nó chính là thiên khắc!

Mà Thiên Đạo, là lực lượng đầu nguồn của vận khí.

Thế nên lúc này, sau khi trợn mắt thật to, lão đầu Đan Thanh Tộc theo bản

năng phát ra một tiếng hét thảm, thật giống như nhìn thấy một thứ tuyệt thế

hung ác, thân thể cấp tốc rút lui, muốn rời xa khỏi con Thương Long sau lưng

này.

"Đáng chết, đáng chết, đáng chết."

"Nơi này…Tại sao lại có thể có Thiên Đạo, con Thương Long này là ở đâu

ra, chẳng lẽ nó là một tồn tại cổ xưa ra đời do di hài mặt trời ở bên trong mảnh

vẽ uyên hải này?"

Da đầu lão giả Đan Thanh Tộc run lên, trong lúc cấp tốc rút lui, lão phát

hiện ra con Thương Long kia đang mở ra cái miệng rộng, tâm thần dấy lên gợn

sóng cực lớn.

"Tại sao nó lại nhắm vào ta?"

Lão đầu Đan Thanh Tộc kêu rên, hết thảy thủ đoạn của lão đều không có

hiệu quả gì trước mặt thiên khắc là Thiên Đạo cả, dưới mắt cho dù lão chống cự

như thế nào cũng đều vô ích, trong lúc lo lắng, thân thể của lão nhoáng một cái,

trực tiếp bay vào thế giới bên trong bức tranh.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Thương Long trực tiếp xông lên, theo đó

cũng bay vào bên trong bức tranh, sống chết truy sát.

Bức tranh lão tổ Đan Thanh Tộc rơi trên mặt đất, một nhà bốn thế hệ bên

trong tranh vẽ, từng người lộ ra vẻ hoảng sợ, một người tiếp một người biến

mất, thật giống như bị thôn phệ.

Cảm giác sợ hãi tràn ngập bên trong bức tranh, càng lúc càng đậm.

Nhưng mà lão nhân này hiển nhiên bổn sự không nhỏ, mặc dù đối mặt với

thiên khắc là Thiên Đạo, không cách nào chính diện chống cự, nhưng vẫn có

biện pháp kéo dài thời gian.

Thật ra đây cũng là một trong những nguyên nhân mà lúc Hứa Thanh hấp

thu di hài mặt trời không lập tức triển khai thủ đoạn này, lúc đó lão đầu đang vẽ

tranh, vả lại có ngón tay Thần Linh ở bên cạnh, sau khi hắn dùng chiêu này sẽ

rất dễ gặp phải cắn trả.

Mà bây giờ ngón tay Thần Linh đang truy sát Hứa Thanh, lão đầu Đan

Thanh Tộc tự nhận là đã tính kế được Hứa Thanh, nhưng trên thực tế là Hứa

Thanh cũng tính kế lão.

Từ trình độ nhất định nhìn vào, thật ra hai người bọn họ không có ai thắng

cả.

Lão đầu Đan Thanh Tộc lâm vào nguy cơ, Hứa Thanh cũng lâm vào nguy

cơ không kém.

Giờ phút này Hứa Thanh đang gấp rút chạy trốn thật nhanh, nhưng Thần uy

đến từ ngón tay Thần Linh giống như là biển vậy, dưới tốc độ dịch chuyển của

nó, Hứa Thanh rất khó có thể chạy trốn, cũng chỉ mất ba đến năm cái hô hấp,

bốn phía chung quanh hắn liền trở nên mơ hồ cùng vặn vẹo nghiêm trọng.

Ngón tay Thần Linh mang theo vẻ điên cuồng cùng cố chấp, xông ra từ

trong sương mù của uyên hải.

Bình luận

Truyện đang đọc