QUANG ÂM CHI NGOẠI

Âm thanh vù vù cũng lập tức lên cao, khiến người nhìn thấy mà giật mình.

Một cảnh này rơi vào trong mắt Đội trưởng, chú ý tới Hứa Thanh không đi

hấp dẫn muỗi, trong lòng Đội trưởng không khỏi kinh ngạc.

“A, ngươi muốn làm gì?”

Hứa Thanh không nói chuyện. Giờ phút này theo tu vi của hắn vận chuyển,

hai trăm vạn sợi hồn trong thân thể cũng nhanh chóng sinh động lên, từng sợi

xông ra từ trong thân thể.

Từ xa nhìn lại, những sợi hồn này dường như kết nối bầu trời, dẫn tới vô số

sấm chớp, cuối cùng hóa thành cơn lốc xoáy quét, quấn quanh xung quanh núi

này, hình thành lực lớn.

Như có một bàn tay khổng lồ đến từ hư vô, bắt lấy ngọn núi này, kéo mạnh

một phát.

Như muốn nâng nó lên từ trên mặt đất.

Mặt đất rung động, cấm khu nổ vang, ngọn núi lay động.

Đội trưởng muốn trợn to mắt, nhưng lại không làm được gì, nội tâm cũng

đang quay cuồng, càng có hoài nghi kèm theo trong đó.

Hắn vừa muốn mở miệng, tiếng nổ ran càng lớn như thiên lôi cũng vang ra

từ trong thân núi này. Núi này lay động kịch liệt, bị hai trăm vạn sợi hồn kéo

lên, bắt đầu tách ra khỏi mặt đất.

Bị nâng lên bảy tấc!

Chất lỏng màu đen như máu, lan tràn ra từ giữa thân núi này và mặt đất, còn

nếu nằm rạp trên mặt đất mà nhìn, có thể nhìn thấy giữa thân núi này và mặt

đất, lại có vô số sợi huyết nhục màu đen.

Càng có một chút xương cốt tồn tại.

Đây nào phải là núi, đây rõ ràng chính là thân xác, thân xác của cấm khu!

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, phát hiện này khiến hắn hơi bất ngờ.

Mà núi của cấm khu, trên mặt trọng lượng đã vượt qua núi ở bên ngoài quá

nhiều, sau khi Hứa Thanh cảm giác, lại càng hiểu rõ về cấm khu hơn một chút.

Mặt khác, bản thân núi này tồn tại uy áp, nếu muốn nâng lên, có độ khó

không nhỏ.

Còn có dị chất trên đó, cũng bởi vì cử động bị nâng lên, nồng đậm tản ra.

Mà quan trọng nhất là mối quan hệ của núi này và cấm khu, nó là một bộ

phận thuộc về cấm khu, nếu muốn lấy đi, giống như cắt thịt người sống.

Trước mắt chỉ vừa mới nâng lên một chút này, cả cấm khu đều rất giống như

sống lại. Từ một ngọn cây cọng cỏ, từ tất cả dị chất cùng bên trong núi đá, từ

giữa mảnh thiên địa này, đều đang đồn đến bài xích và ác ý kịch liệt.

Bùn đất cũng đang quay cuồng, từng cỗ thi hài của sinh linh đã chết tại cấm

khu này từ xưa đến nay, leo ra từ bên trong, hung ý mãnh liệt, vọt thẳng tới phía

Hứa Thanh và Đội trưởng.

Nó, không muốn cho!

Cả cấm khu như sinh ra ý thức của mình, khóa chặt chỗ Hứa Thanh. Gió

thổi tới cũng lập tức lớn hơn rất nhiều, trong đó ẩn chứa tiếng không biết là

tiếng gió hay lời nói.

“Rời đi!”

“Lập tức rời đi!”

“Chết!!”

Những âm thanh này làm ánh mắt Hứa Thanh lạnh hơn.

Uy áp, hắn có thể tiếp nhận, trọng lượng, hắn có thể dùng sợi hồn chịu thay.

Dị chất, hắn có thể không nhìn, còn cấm khu cùng một thể với núi này …

“Nếu không muốn cho, như vậy thì cùng lấy đi là được.”

Hai mắt Hứa Thanh ẩn chứa lạnh lẽo, kêu gọi Tiểu Ảnh đang truy đuổi chơi

đùa trong lòng, hạ lệnh với nó.

“Nuốt cấm khu này!”

Tiểu Ảnh đã sớm chờ mệnh lệnh này. Nếu đổi lại là nó trước kia, thì sẽ

không để ý những thứ này, đói thì ăn, nhưng sau khi gặp được Hứa Thanh, nó

đã sợ vô cùng, không dám làm loạn chút nào.

Cho nên nó chỉ dám đi truy đuổi, tra tấn, cũng không dám trực tiếp mở

miệng cắn nuốt, nó lo lắng mình làm sai chuyện, lại bị trừng phạt.

Thế là giờ phút này sau khi tiếp nhận mệnh lệnh của Hứa Thanh, Tiểu Ảnh

đamg tra tấn huyết vụ, lập tức thầm hưng phấn, cảm xúc nháy mắt sục sôi, hóa

thành một mảnh bóng đen lớn, lại trực tiếp dựng lên từ trên mặt đất.

Giống như một tấm màn sân khấu màu đen.

Trên tấm màn sân khấu này, có thể thấy được một tòa cấm khu!

Trong cấm khu kia tồn tại một mảnh rừng cây, mà ở chỗ sâu trong rừng cây,

nơi đó rõ ràng mọc ra một cây đại thụ che trời tràn ngập con mắt.

Cây này rất quỷ dị, trên nhánh cây có treo một cái màu đen quan tài đang

lay động, đó là loại hình thái thứ nhất cái bóng đã từng thể hiện ra, ảnh thụ.

Cái quan tài treo lơ lửng trên cây đang lay động kia giống như một cái đồng

hồ quả lắc khổng lồ, trong đó còn có âm thanh chói tai của móng tay xẹt qua

tấm ván gỗ và tiếng thì thầm quanh quẩn bát phương.

Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả con mắt cùng nhau mở ra.

Không chỉ có dung nham đến từ cây đó, bên trong cấm khu màn sân khấu

màu đen này, có nhiều con mắt đếm không xuể, toàn bộ đều mở ra vào thời

khắc này, lộ ra ánh đỏ, lộ ra sự tham lam, một vết nứt to lớn cũng mở ra từ trên

màn sân khấu.

Truyền ra khí tức mục nát.

Bỗng nhiên bổ một nhát hướng về huyết vụ đang nhanh chóng chạy trốn kia.

Tiếng kêu rên thê lương đột nhiên vang vọng trong cấm khu, cả cấm khu

càng lay động mãnh liệt, trong mơ hồ còn có âm thanh nhấm nuốt làm người ta

rùng mình truyền đến.

Mỗi một tiếng nhấm, đều là đang nuốt.

Trong lúc cắn nuốt, màn sân khấu mà cái bóng hóa thành càng rơi xuống đất

một lần nữa, bỗng nhiên lan tràn về bốn phía. Những nơi đi qua, toàn bộ đều bị

bao trùm.

Cho dù là cỏ cây hay hung thú, mặc kệ là sống hay chết đều xuất hiện cảm

giác mơ hồ dưới sự bao trùm này.

Dưới cái bóng, màu sắc bùn đất đang nhanh chóng thay đổi, dần dần biến

thành màu xám, không có sinh cơ, cũng có không có khí tức tử vong, mảnh màu

xám kia giống như màu nền của thế giới.

Trông giống hệt một miếng thịt bị nuốt vào.

Cấm khu nổ vang, gió thổi càng lớn, giữa tiếng rít gào như truyền ra âm

thanh gào thét thống khổ, tại cấm khu quanh quẩn.

Mà theo cái bóng lan tràn, tiếng kêu rên này càng ngày càng mãnh liệt.

Một cảnh này cũng làm cho Đội trưởng kinh ngạc một chút.

“Thế này…”

“Tiểu A Thanh, chúng ta bị muỗi cắn mấy phát là được, sao ngươi… Trông

như là muốn thu cả cấm khu này.”

Bình luận

Truyện đang đọc