QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh nhìn thấy một màn này, đáy lòng trầm xuống, dâng lên một dự

cảm xấu.

Nhưng lúc này không phải thời điểm hỏi thăm, phó Cung chủ Chấp Kiếm

Cung nhanh chóng bay tới gần, sau đó truyền ra lời nói vang vọng.

"Minh Ất huynh, Cộng Trạch huynh!"

Đại trưởng lão Chấp Kiếm Đình của Nghênh Hoàng Châu cùng Khuất Triệu

Châu cũng đều nhanh chóng đi ra, cúi đầu về phía phó Cung chủ.

"Các ngươi tới kịp thời, vô cùng kịp thời!" Phó Cung chủ hít sâu, đè xuống

kích động trong lòng, lập tức mở miệng.

"Cung chủ có lệnh!"

"Toàn bộ tu sĩ Quy Hư ở Khuất Triệu Châu cùng Nghênh Hoàng Châu, cùng

với người phụ trách các tông, lập tức đi đến lều lớn, Cung chủ triệu kiến!"

"Những người còn lại tản ra xung quanh, cắm trại ngay tại chỗ, chờ đợi an

bài tiếp theo."

"Mời!"

Phó Cung chủ chắp tay, trùng trùng điệp điệp cúi đầu về phía nhân tộc hai

Châu, sau đó đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh, bên trong lộ ra quang mang kỳ

dị, thần sắc hiện ra nồng đậm tán thưởng.

"Hứa thư lệnh, ngươi cũng theo ta tiến đến."

Hứa Thanh nghiêm nghị hô vâng.

Một đoàn người không hề lãng phí thời gian, lập tức rời đi theo phó Cung

chủ.

Trước khi đi, Hứa Thanh quay lại liếc mắt nhìn đội trưởng.

Bây giờ thân thể đội trưởng đã lớn đến trình độ giống như đứa trẻ bảy tám

tuổi, đứng bên cạnh một vị chấp sự tu vi Linh Tàng của Chấp Kiếm Đình, tựa

như một đồng tử.

Chú ý thấy ánh mắt Hứa Thanh, đội trưởng liền phất tay về phía Hứa Thanh,

ý bảo sau đó sẽ đi tìm Hứa Thanh.

Hứa Thanh gật đầu rồi nhanh chóng bước theo mọi người, rất nhanh đã đến

bên trong phòng tuyến Phong Hải Quận.

Một đường đi theo vào nơi đây, Hứa Thanh nhìn thấy vô số tu sĩ nhân tộc bị

thương.

Chiến sĩ trên tiền tuyến hiển nhiên đều đã biết viện quân hai Châu đã đến,

cho nên hầu như ngay khi một đoàn người Hứa Thanh bước vào khu vực phòng

tuyến, một cái chớp mắt liền có vô số tu sĩ nhân tộc đi ra khỏi lều vải của mình,

trong mắt mang theo vẻ kích động, đưa mắt nhìn về phía đám người Hứa

Thanh.

Trong này có đệ tử các tông, có tán tu, cũng có Chấp Kiếm Giả, thương thế

có nhẹ có nặng, nhưng một khắc nhìn tới, đều chắp tay cúi đầu về phía đám

người Hứa Thanh.

Từ lúc giao chiến cho đến bây giờ, sự thê thảm của bọn họ, nổi thống khổ

trong lòng bọn họ, sự mỏi mệt của bọn họ, đã vô cùng nồng đậm, nhưng bọn họ

vẫn không hề tuyệt vọng như trước, chỉ là bọn họ khát vọng muốn trông thấy hy

vọng.

Mà giờ phút này, hy vọng …đã xuất hiện!

Từ trong ánh mắt của những tu sĩ nhân tộc này, Hứa Thanh có thể cảm nhận

được tâm tình của bọn họ, mà trong khi liên tục đi về phía trước, hắn cũng thấy

được càng nhiều chiến sĩ tiền tuyến hơn nữa.

Những người này ngay từ đầu có trầm mặc có lạnh lùng, có đắng chát có sát

ý khó tiêu, trong mắt đỏ thẫm, nhưng sau khi chú ý thấy bọn họ, đều hóa thành

kích động và phấn khởi.

Còn có một số vị Chấp Kiếm Giả của Chấp Kiếm Cung, hai người đạo lữ

Trần Đình Hào cũng ở trong này.

Thương thế bọn họ không nhẹ, sau khi trông thấy Hứa Thanh, Trần Đình

Hào nở nụ cười, đạo lữ của gã đang ôn nhu băng bó miệng vết thương cho gã,

sau khi chú ý thấy Hứa Thanh cũng mỉm cười.

Nhưng bọn họ không nói lời nào, bởi vì càng tới gần phòng tuyến, tiếng nổ

vang ở nơi đây cũng càng lúc càng lớn hơn, lực lượng sóng âm đinh tai nhức óc

đến từ vô số pháp khí gai sắc cũng tràn ngập khắp bốn phương.

Hứa Thanh gật đầu, hắn nhìn thấy thương thế của Trần Đình Hào tuy nặng,

nhưng cũng đang khôi phục, đáy lòng hơi thả lỏng.

Trong lòng Hứa Thanh rất có hảo cảm đối với hai người này, bởi vì lúc vừa

tới Quận Đô, bọn họ chẳng những nhiệt tâm cáo tri cho hắn rất nhiều tin tức, vả

lại lúc hắn trong Ti Luật Cung còn từng đứng về phía hắn.

Vì vậy Hứa Thanh cũng nhìn bọn họ lâu hơn một chút, sau đó mới thu hồi

ánh mắt.

Trong khi đi về phía trước, dưới sự dẫn dắt của phó Cung chủ, một đoàn

người bọn họ rất nhanh liền tới trước soái trướng nằm ở biên giới khe rãnh.

Nơi đây, chính là bộ chỉ huy của tiền tuyến.

Mấy trăm vị thân vệ thủ hộ, đồng thời còn có từng Chấp Kiếm Giả văn chức

nghiêm túc chờ đợi, mỗi khi trong soái trướng truyền ra pháp chỉ, bọn họ cũng

sẽ lập tức nghe lệnh, ghi chép và an bài cùng với giám sát chấp hành.

"Kêu quân đoàn thứ bảy lập tức đến trước tiền tuyến, tập trung chú ý bất

luận cử động biến hóa nào của Thánh Lan tộc cho ta!"

"An bài quân đoàn thứ chín xé lẻ ra, chia thành tốp nhỏ, thử tiến vào khu

vực chiến trường, sưu tập số liệu biến hóa của bông tuyết màu đen!"

"Mặt khác, an bài tiểu đội Hình Ngục Ti, ra ngoài tìm giết hết Hắc Y Vệ lẻn

vào phía sau, xây dựng phòng tuyến thứ năm, không thể bị phá hư!"

Trong soái trướng không ngừng truyền ra giọng nói nghiêm túc của Cung

chủ, ngoài trướng, mọi người tuân lệnh, sau đó lập tức bắt đầu chấp hành.

Trong mắt Hứa Thanh vẻ xem xét, bản năng đảo qua những văn chức Chấp

Kiếm Giả này.

Mà những văn chức Chấp Kiếm Giả nơi đây, cũng đều chú ý tới Hứa Thanh,

riêng phần mình sững sờ, sau đó trong mắt đều lộ ra vẻ tôn kính, trong lúc tiếp

nhận pháp chỉ đi chấp hành, lúc đi ngang qua bên người Hứa Thanh, tất cả đều

hơi xoay người về phía hắn.

Thân phận cùng chức trách của bọn họ, cùng với hiệu suất thi hành mệnh

lệnh, cho phép bọn họ ở trong đa số khu vực tiền tuyến không cần phải làm như

thế.

Nhưng mà lúc đối mặt với Hứa Thanh, bọn họ nhất định phải như vậy.

Bởi vì bọn họ đều là người của Thư Lệnh ti, vào lúc giai đoạn trù bị chiến

tranh, sau khi Hứa Thanh thành lập Thư Lệnh ti, đã đưa nhóm người đầu tiên

dưới trướng tới chiến trường.

Lúc trước mặc dù Hứa Thanh không tới chiến trường, nhưng phần lớn người

của Thư Lệnh ti cũng đi theo đại quân.

Hứa Thanh khẽ gật đầu, ý bảo bọn họ nhanh chóng đi xử lý công việc,

những đệ tử Thư Lệnh ti nhao nhao rời đi, phó Cung chủ bước nhanh về phía

trước, sau khi tới ngoài trướng liền cung kính mở miệng.

"Cung chủ, toàn bộ Quy Hư cùng với những người phụ trách các tông của

Nghênh Hoàng Châu cùng Khuất Triệu Châu đã đến."

"Vào đi!" Trong đại trướng truyền ra giọng nói uy nghiêm của Cung chủ.

Bình luận

Truyện đang đọc