QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh nhớ kỹ, lúc trước Thất hoàng tử giới thiệu, đã từng nói qua thân

phận người này, hắn là tôn nhi của Thái Úy đương triều, tên là Mạnh Vân Bạch.

Theo Mạnh Vân Bạch mở miệng, vị nữ tử khác ngồi ở bên cạnh gã cũng

nhìn lại.

Nữ tử này mặc áo vải thanh sam, rất là mộc mạc, tướng mạo tú lệ, tóc buộc

thẳng kiểu đuôi ngựa, nhưng trong mắt có hai cái đồng tử, lộ ra một cỗ cảm giác

yêu dị, kẻ bị người này nhìn tới, sẽ theo bản năng chấn động tâm thần.

Thất hoàng tử cũng đã giới thiệu qua nữ nhân này, nàng gọi là Lưu Linh tiên

tử, người của Tạo Vật Phủ.

"Trên người của ngươi, có ý vị thần linh."

Lưu Linh tiên tử ngóng nhìn Hứa Thanh, tướng mạo trẻ tuổi, nhưng khi nói

lại truyền ra giọng của một bà lão, rất là quỷ dị.

Hứa Thanh quay đầu, chú ý đến trên người Mạnh Vân Bạch, cũng nhìn về

phía Lưu Linh tiên tử, vừa muốn nhã nhặn từ chối, Mạnh Vân Bạch nở nụ cười,

bỗng nhiên lại nói.

"Chúng ta có thể giao dịch một chút, ngươi nói cho ta biết đáp án, ta ấy à, có

thể nói cho ngươi biết trong những người ở nơi này, ai có ác đối với ngươi ý,

cùng với nguồn cơn của ác ý đó, như thế nào?"

Khổng Tường Long nghe xong như có điều suy nghĩ, y phát hiện, những

người đến từ Hoàng Đô này, đều không hề có ai đơn giản.

Mà một vị này, có lẽ không phải muốn biết đáp án, mà mượn việc này để

biểu đạt thái độ của mình, cũng không dễ để phán đoán ý nghĩa thiện ác của

việc này, nhưng có thể khẳng định là gã muốn thử dùng việc này để nhận thức

đại khái về Hứa Thanh.

Dẫu sao lời của gã nói, có thể là thật cũng có thể là giả.

Nhưng mà trong lòng Khổng Tường Long, chút trò hề này ở trước mặt Hứa

Thanh, đều vô dụng thôi.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn Mạnh Vân Bạch, lấy ra một ngọc giản từ trong túi

trữ vật, đưa tới.

"Đây là?"

Mạnh Vân Bạch nhướn mày, cầm lấy sau đó quét thần thức qua, đôi mắt

chợt trợn to, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh.

"Chính là thông qua cái này? Đầy đủ hết tất cả!"

"Ừm, trên cơ bản những năm này, phần lớn đáp án nhân tộc tự vấn lương

tâm bên trong bảy Quận đều ở trong đó."

Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

Ngọc giản này, là do đội trưởng mua sắm năm đó, về sau cũng cho Hứa

Thanh một phần.

Mạnh Vân Bạch sửng sốt một chút, hồ nghi nhìn Hứa Thanh, theo bản năng

không tin, nhưng đáp án bên trong ngọc giản đông đảo, vô cùng kỹ càng, thậm

chí còn đánh dấu độ cao tự vấn lương tâm, nhìn qua liền thấy đã tiêu hao không

ít đại giới cùng tinh lực để chuyên môn tổng hợp lại.

Ngay trong lúc gã đang do dự, những người khác trong yến hội bất tri bất

giác đã nói tới chủ đề Hắc Thiên Thần tử đã từng xuất hiện ở phiến khu vực

này.

Việc này có không ít người Thánh Lan tộc biết được và nghe nói, mặc dù

người tham dự phần lớn đều đã tử vong, nhưng vẫn không cách nào ngăn chặn

lời đồn như cũ, coi như là nhân tộc cũng dần dần nghe thấy.

"Nói tới vị Hắc Thiên Thần tử này, mặc dù ta không biết được cụ thể, nhưng

nghe nói hố sâu bên ngoài kia, chính là do hắn mà thành, có thể thấy được thủ

đoạn động trời của người kia."

"Đáng tiếc không người biết được tại sao hắn lại xuất hiện, hơn nữa tại sao

lại biến mất cùng với cây Thập Tràng."

"Hắc Thiên tộc tà ác, vị Thần tử này sợ là càng tà ác hơn nữa, khó tránh

khỏi việc một đường tế tự, đại khái chắc là tế tự cây Thập Tràng của Ách Tiên

Tộc cho kỳ chủ Xích Mẫu."

"Thất điện hạ chiến thắng Thánh Lan tộc trở về, có tìm được tung tích của vị

Hắc Thiên Thần tử kia không?"

Mọi người lần lượt mở miệng, trong lúc đề cập đến Hắc Thiên Thần tử, bọn

họ bất kể thân phận gì, bên trong lời nói đều lộ ra kiêng kị, hiển nhiên đối với

bọn họ mà nói, bốn chữ Hắc Thiên Thần tử có sức nặng rất lớn.

Thất hoàng tử lắc đầu.

"Ta đã nghe nói qua việc này, cũng đã từng hỏi qua người Thánh Lan tộc

một chút, dựa theo sự miêu tả của bọn họ, vị Hắc Thiên Thần tử này tu vi động

trời, thân phận chí cao, phất tay có thể phủ xuống lực lượng của Xích Mẫu,

càng làm cho pho tượng Hắc Thiên tộc quỳ bái xưng hô chủ thượng."

"Nhưng đáng tiếc là sau đó hắn đã biến mất, không có để lại bất cứ dấu vết

gì, bất quá về Hắc Thiên tộc, có lẽ hoàng tỷ hiểu rõ hơn, dẫu sao tỷ ấy là Giám

sự của Tạo Phúc Phủ."

Thất hoàng tử nói xong, nhìn qua An Hải công chúa bên cạnh.

An Hải công chúa mặt không cảm xúc, truyền ra giọng nói lành lạnh tương

tự cùng vẻ mặt của mình.

"Vị Hắc Thiên Thần tử này, có lẽ đến từ Tế Nguyệt đại vực, cũng chỉ có ở

đó, mới có thân thích chân chính của Xích Mẫu đang được chăn thả."

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, cái tình báo này hắn không hề biết đến, giờ

phút này sau khi nghe nói qua, liền như có điều suy nghĩ.

Khổng Tường Long bên cạnh thì cầm lấy chén rượu uống một ngụm, cố

gắng kiềm chế xung động không nhìn qua Hứa Thanh.

Đến bây giờ y vẫn còn nhớ rõ, hôm ấy Hứa Thanh cùng với sư huynh của

hắn, cứ thế biến thành bộ dáng Hắc Thiên tộc ở trước mặt mình, sau đó đi đến

vị trí ngay dưới chân bây giờ.

Cũng chính là sau khi bọn họ đi đến nơi đây, nơi đây mới truyền ra việc về

Hắc Thiên Thần tử...

Về phần những người khác, sau khi nghe An Hải công chúa nói, đều khẽ gật

đầu, duy chỉ có Thất hoàng tử bỗng nhiên nhìn Hứa Thanh, cười mở miệng.

"Hứa Thanh, Phong Hải Quận cách nơi đây cũng không quá xa, ngươi có

từng nghe nói qua vị Hắc Thiên Thần tử này hay không?"

"Sau khi sự việc đó xảy ra, đã từng nghe nói qua." Hứa Thanh ngẩng đầu

nhìn tới ánh mắt của Thất hoàng tử, biểu cảm nghiêm túc.

Thất hoàng tử nở nụ cười, không có mở miệng.

Ánh mắt Hứa Thanh như thường, không có chút biến hóa nào, mọi người

nơi đây cũng chầm chậm đổi lại chủ đề, bàn về chuyện lớn vạn tộc trong Vọng

Cổ, ví dụ như cuộc săn bắn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.

Nói đến chuyện này, một số người liền hiện lên vẻ mặt tức giận.

Còn có việc liên quan tới Thánh Lan tộc quy trở về cùng với Thất hoàng tử

lập nhiều công lao lần này, mỗi lần nhắc tới, Thất hoàng tử đều chỉ mỉm cười.

Càng nói tới Thự Quang Chi Dương cùng với tình hình của các Quận nhân

tộc khác.

Thỉnh thoảng còn kể một ít về kỳ văn của những Vực khác.

Những chuyện phía sau, Hứa Thanh và Khổng Tường Long đều chưa từng

nghe qua, cũng không biết cụ thể, cho nên một mực trầm mặc.

Cho đến khi có người dẫn hướng chủ đề, chĩa mũi nhọn tới trên người Hứa

Thanh.

"Thất điện hạ, La mỗ tính cách thẳng thắn, nói chuyện hay đắc tội người

khác, lúc trước ngài đã từng nhắc nhở ta điểm này, nhưng hôm nay.... Ta vẫn

còn có chút không nhịn được, thật sự là những người vong ân phụ nghĩa kia,

quá làm cho người ta khinh thường!"

Người nói chuyện, là vị hậu nhân của La Uẩn Thiên Hậu, Thất hoàng tử đã

giới thiệu người này, gã tên là La Kính Tùng.

Giờ phút này gã vừa mở miệng, vừa nhìn tới Hứa Thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc