QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trên băng nguyên ở phương bắc của Nghênh Hoàng Châu, bên cạnh Thái

Sơ Ly U Trụ, Huyết Luyện Tử vừa muốn mang theo Hứa Thanh và Trần Nhị

Ngưu ly khai.

Nhưng vào lúc này, từ trên Thái Sơ Ly U Trụ bỗng bộc phát ra trên trăm đạo

ánh sáng, bay thẳng về phía lão.

Những đạo sáng sang này vừa xuất hiện, lập tức khiến cho đám người phía

dưới nhao nhao hít vào một hơi thật sâu.

Huyết Luyện Tử phản ứng cũng nhanh, hất tay áo lên, không đợi những đạo

ánh sáng này tới gần liền trực tiếp thu hồi bọn Hứa Thanh và đội trưởng, quay

người nhoáng một cái nhanh chóng rời đi.

Mà thứ tự tranh đoạt cũng theo Hứa Thanh và đội trưởng lần lượt ngã

xuống, sắp kết thúc.

Mặc dù những người khác cũng đang tiếp tục, nhưng không thể nào đạt

được đệ nhất.

Người có khả năng nhất chính là Thanh Thu, bây giờ nàng đang ở trên vị trí

2900 trượng, vẫn đang nghiến răng cố leo lên trên.

Còn về phần Chấp Kiếm Đình, trong mắt những trưởng lão Chấp Kiếm chú

ý tới việc này đều nhao nhao lộ ra kỳ mang, nhìn Hứa Thanh và Trần Nhị Ngưu

bị Huyết Luyện Tử mang đi.

“Hai tiểu tử này, hẳn là mỗi người đều tự mình thu lại một phần khí tức bên

trong đồ đằng kia."

"Khí tức bên trong đồ đằng, những năm qua chúng ta đều đã nghiên cứu

qua, rất là thần bí, đáng tiếc không cách nào bị hấp thu, chỉ có thể sử dụng bên

ngoài."

"Đây không phải là vật bọn hắn có thể nắm giữ, nhưng dựa theo cơ chế bên

trong Chấp Kiếm Giả, một hồi liền an bài người tới thu về, nếu bọn hắn đồng ý

thì có thể gia tăng quân công cho bọn hắn, còn nếu như bọn hắn không đồng ý

…cũng không cần miễn cưỡng."

Trong khi trưởng lão Chấp Kiếm nghị quyết, Thanh Thu leo tới 2930 trượng

liền phải dừng lại, nàng đã đến cực hạn của bản thân.

Cho dù có thể tiếp tục leo lên, cũng chỉ có thể leo thêm được mười trượng,

nhưng sẽ khiến căn cơ của bản thân rung chuyển, vả lại không thể nào đạt tới

3000 trượng.

Cho nên mặc dù trong lòng Thanh Thu cảm thấy đáng tiếc, thế nhưng vẫn

quyết đoán buông lỏng tay ra.

Theo nàng kết thúc, thứ tự tranh đoạt vị trí Thái Sơ Ly U Trụ đã báo cáo kết

thúc một giai đoạn, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, khi thời hạn ba canh giờ đã

trôi qua được hơn phân nửa, bên trong nơi cư trú của Thái Ti Tiên Môn bỗng có

một người đi ra.

Hình dáng người này cao ngất, tướng mạo đường đường, trong thần sắc tràn

đầy vẻ thong dong, một thân trường bào màu lam tựa như có nước chảy vờn

quanh, chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ.

Nhất là ánh mắt của gã, trong mắt mang theo vẻ thâm sâu, bên trong con

ngươi còn có ấn ký phù văn lóe lên.

Những nơi gã đi qua thì hư vô bốn phía rõ ràng trở nên vặn vẹo, dường như

đây là công pháp nào đó của gã tạo thành, khiến cho đoạn đường mà gã hành

tẩu, hư không giống như bị xuyên qua.

Một màn này, cực kỳ hiếm xuất hiện trên người tu sĩ Kim Đan mở Thiên

Cung.

Mà ngay khi gã tiêu sái bước ra, cũng lập tức đưa tới sự chú ý của mọi

người.

Mọi người nhao nhao hít sâu, thần sắc từng người lộ ra vẻ cung kính, tránh

đường cho gã.

Chính là Đạo Tử của Thái Ti Tiên Môn, Trương Ti Vận.

Thần sắc của gã rất bình tĩnh, thong dong đi về phía trước, gã không thích

đồng hành cùng con sâu cái kiến, cho nên lúc Hứa Thanh và mọi người leo lên

gã không hề xuất hiện.

Tới tận lúc này, khi tất cả mọi người phần lớn đều đã bỏ cuộc thì gã mới đi

ra, một đường lạnh nhạt tiêu sái đi đến bên dưới Thái Sơ Ly U Trụ.

Cuối cùng dưới vạn chúng nhìn chăm chú, gã giơ chân lên, bước lên cây cột

trước mặt.

Nhảy thẳng lên.

Vừa cất bước liền nhanh chóng vọt lên với tốc độ cực nhanh, hầu như không

có bất kỳ nhịp dừng lại nào, trực tiếp đã đến độ cao ngàn trượng.

Khí thế như vậy, lập tức khiến cho trong mắt của toàn bộ người xem lộ ra

quang mang kỳ lạ, nhưng cũng không có âm thanh nghị luận xôn xao, hình như

bọn họ đều cảm thấy gã có thể làm đến điểm này, vốn là một chuyện bình

thường.

Dẫu sao, đây cũng là đệ nhất nhân trong đệ tử thế hệ này của Nghênh Hoàng

Châu!

Cùng lúc đó, mấy vị trưởng lão Chấp Kiếm trên Chấp Kiếm Đình cũng nhao

nhao chuyển sự chú ý đến trên người Trương Ti Vận.

"Trương Ti Vận này không tệ, cũng được coi như là chuẩn Chấp Kiếm Giả."

"Sư tổ Nam Ti đạo nhân chính là một trong bốn đại chấp sự trong Chấp

Kiếm Cung trên Quận bây giờ, mặc dù phẩm cấp tương đối với chúng ta, nhưng

nhậm chức ở trong Chấp Kiếm Cung đã lâu, chúng ta nhìn thấy cũng phải hô

một tiếng đại nhân."

"Nghe nói Nam Ti đạo nhân đã từng hỏi qua người này, hỏi gã có cần vận

dụng quyền hạn 10 năm một lần của chấp sự để miễn đi khảo hạch hay không,

nhưng bị người này cự tuyệt, gã muốn đích thân tới đây để tham dự khảo hạch,

đi con đường chính thức trở thành Chấp Kiếm Giả, sau đó lại mượn nhờ quyền

hạn của sư tổ, gia tăng phẩm giai Chấp Kiếm Giả của bản thân lên."

"Đây là sự tự tin đối với bản thân của gã, tuy chỉ có ba cái danh ngạch,

nhưng gã cho rằng mình nhất định sẽ thu được một cái."

"Nhân tài kiệt xuất lần này cũng không đơn giản, ba cái danh ngạch, để xem

bọn hắn ai có thể thu được."

Trong khi mấy vị trưởng lão Chấp Kiếm đang xem xét, tốc độ của Trương

Ti Vận không giảm, từ độ cao 1000 trượng nhảy lên, đến 1700 trượng, cho đến

nhẹ nhõm bước lên 2000 trượng.

Khi tới độ cao này, tốc độ của gã thoáng chậm lại một chút, thỉnh thoảng

dừng lại, nhưng tổng thể xem ra vẫn rất nhanh như trước, 2200 trượng, 2400

trượng, 2600 trượng.

Nếu dõi mắt nhìn từ nơi xa, có thể thấy ở độ cao này gã cũng có chút thở

hổn hển, dẫu sao vị trí này oán niệm trùng kích cực lớn, nhưng trong nháy mắt

tiếp theo, theo phía trên đỉnh đầu của gã xuất hiện một cái ô, toàn thân của gã

lập tức phát ra một đạo quang mang bạch sắc lập lòe.

Đó là mệnh đăng của gã.

Mệnh đăng này khác biệt với cái ô màu đen cùng cái ô bảy màu của Hứa

Thanh, toàn thân của nó có màu trắng, làm cho người ta có một loại cảm giác

thánh khiết, kể cả hỏa diễm cũng là lửa trắng.

Bộ dạng như một ngọn núi treo ngược, tràn đầy thần thánh.

Đây chính là Bạch Sơn Thánh Hỏa Đăng!

Có thể thấy rất nhiều ngọn lửa màu trắng, từ trên ngọn núi này lan tràn đến

biên giới, chảy xuôi xuống dưới, những nơi đi qua hư vô cũng bị nó thiêu đốt.

Bình luận

Truyện đang đọc