QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mà cách tộc Cổ Linh tu luyện dường như cũng khác với những tộc đàn

khác, có vẻ như không cần trải qua việc mở pháp khiếu và mệnh hỏa, hiện giờ

chỉ hấp thu cốt đan khiến khí tức trên người Linh Nhi đang tới gần mức Kim

Đan.

Hứa Thanh cũng thấy chuyện này rất kỳ lạ.

“Giống với đan Độc Cấm... phương pháp tu hành thời cổ không giống với

hiện giờ.”

Trong lòng Hứa Thanh thầm nghĩ, mở chiếc hộp nguyện vọng ra hắn có

được đan Độc Cấm, sau khi dung nhập nó với cơ thể sẽ có bộ dáng như bây giờ

chẳng qua vì lúc trước Hứa Thanh và đan Độc Cấm không cùng nguồn gốc nên

hắn mới chọn dung nhập đan vào Thiên Cung trước, dùng phương pháp gián

tiếp này như bước khởi đầu để kiểm soát đan.

Nhưng chỗ Linh Nhi lại khác.

Khi sương mù màu bạc dung nhập vào cơ thể Linh Nhi, cốt đan biến mất

trong tay nàng, lúc xuất hiện lại có thể thấy nó đã biến thành một thứ như nội

đan trong cơ thể.

Nháy mắt, sức mạnh huyết mạch ầm ầm bùng nổ trên người Linh Nhi, khí

huyết cuồn cuộn sôi trào, thoáng thấy phía sau Linh Nhi huyễn hóa ra một nữ

chiến thần mặc áo giáp.

Nữ tử cao gầy, xinh đẹp vô song, khí thế sát phạt nổi trội, tay nàng cầm

trường thương, bốn phía là long xà vờn quanh, chúng hướng lên trời không

ngừng gào thét.

Đây mới là chân thân của tộc Cổ Linh.

Tộc này thuở nhỏ là xà, khi thành niên sẽ hóa người, huyết mạch đại thành

lại có long xà hộ thân, chiến thể kinh thiên động địa.

“Yêu!”

Mắt Hứa Thanh lóe lên kỳ mang, hắn đã nhận ra, phương thức tu hành của

Linh Nhi tương tự như cách một số loài mãnh thú tu luyện, đó là luyện nội đan

của bản thân, chủ yếu là khai thác huyết mạch vốn có.

Lần đột phá này có ý nghĩa rất lớn với Linh Nhi, thế nên không thể hoàn

thành trong thời gian ngắn, cần phải có thêm thời gian uẩn dưỡng, thế nên Linh

Nhi đang đắm chìm trong tu luyện chẳng mấy chốc đã hóa thành một tia sáng

hạ xuống cánh tay Hứa Thanh, biến thành ấn ký.

Thông qua ấn ký Hứa Thanh có thể cảm nhận được trạng thái của Linh Nhi,

thấy nàng vẫn bình thường Hứa Thanh lại kiểm tra qua Nguyên Anh của mình

một lượt.

“Ngoài tử nguyệt ra thì những Nguyên Anh khác cũng phải nhanh chóng

tăng lên cấp độ có thể thu hút ngũ kiếp mới được.”

“Sau khi trải qua mệnh kiếp thứ năm ta sẽ lên tới Nguyên Anh đại viên

mãn.”

“Còn phải đưa thận tới cho Đại sư huynh nữa.”

Nghĩ tới đây Hứa Thanh lấy gương ra rồi bước vào điện phủ cao nhất trong

Nghịch Nguyệt Điện, dung nhập tượng thần, lúc vừa mở mắt hắn đã nghe được

tiếng Đội trưởng hô hoán.

“Tiểu A Thanh, ta cảm nhận được thận rồi!”

“Nó đang ở chỗ ngươi phải không.”

“Tiểu sư đệ, vì ta chắc hẳn ngươi đã trả một cái giá rất đắt rồi, Đại sư huynh

nhất định không quên đâu!”

Trên đại môn, tiểu đồ đằng Đội trưởng huyễn hóa thành lộ ra gương mặt

kích động.

Hứa Thanh nhìn hắn, vung tay làm một quả thận màu vàng bay thẳng tới

chỗ đồ đằng, khoảnh khắc dung nhập vào trong từ đồ đằng lại truyền ra tiếng

động hết sức vui sướng.

“Cuối cùng ta cũng lần nữa trở thành một nam nhân tròn vẹn rồi!”

“Tiểu sư đệ, lần này chúng ta chuẩn bị đầy đủ rồi, chỉ còn thiếu việc đẩy

cánh cửa này ra nữa thôi, yên tâm, ngươi nội ứng ta ngoại hợp, lại thêm nghiệt

huyết của Thần nữa thì chẳng mấy chúng ta sẽ phá vỡ thứ này được thôi!”

Trong lòng Đội trưởng vô cùng kích động, rõ ràng việc tìm lại được thận đã

khiến lòng tin của hắn tăng mạnh.

“Đúng rồi tiểu sư đệ, con Hồ Ly Bùn kia có thân phận gì thế, ngươi có manh

mối gì không?”

Hứa Thanh gật đầu.

“Đó là Tinh Viêm thượng thần.”

Ánh mắt Đội trưởng trừng lớn.

Hứa Thanh chậm rãi kể lại mọi chuyện với Đội trưởng, kể cả việc tới nơi nọ

với Hồ Ly Bùn, rồi chuyện chỗ đó lại có thêm một cánh cửa làm từ bùn.

Đội trưởng nghe xong như có điều suy nghĩ.

“Thì ra là vị đó, ta chưa từng gặp qua nàng, nhưng theo những gì tiểu sư đệ

miêu tả thì vị thượng thần phong tình vạn chủng này hẳn là không có ý tốt đâu.”

Đội trưởng liếm môi, trầm thấp mở miệng.

“Tiểu sư đệ ngươi đã làm rất nhiều chuyện cho Đại sư huynh rồi, ta không

đành lòng để ngươi vất vả nữa, thế này đi... có gì ngươi giới thiệu ta với con hồ

ly lẳng... khụ, vị thượng thần đó đi.”

“Để ta trả giá cho!”

Giọng điệu Đội trưởng hết sức trịnh trọng, tỏ vẻ là vì sư đệ mình hắn có thể

bất chấp hết thảy.

“Không phải Tinh Viêm thượng thần thích nguyên dương sao, cứ để ta!”

“Việc như vậy, ta thân là Đại sư huynh, bất kể về tình nghĩa hay đạo nghĩa

đều nên để ta làm, để ta trả giá, ta sẽ cho vị thượng thần này nguyên dương của

mình!”

Đội trưởng tỏ vẻ bi phẫn, sắc mặt đầy kiên định.

“Cảm ơn Đại sư huynh, ta cũng giới thiệu ngươi rồi, nhưng nàng chê ngươi

xấu.”

Hứa Thanh cũng rất bất đắc dĩ, ban đầu chuyện này thật ra cũng là một phần

trong kế hoạch của hắn.

Hắn vừa nói xong Đội trưởng đã ngớ ra, do dự nhìn Hứa Thanh, hắn không

chắc Hứa Thanh nói thế sau khi nhận ra dụng ý của mình hay sự thật đúng là

như thế.

Nhưng bất kể thế nào nhưng có thêm một vị thượng thần thì tương lai làm

việc lớn cũng sẽ có thêm nhiều điều khó đoán, chỉ là cũng sẽ tăng khả năng

thành công, vậy nên Đội trưởng hắng giọng một cái, không nói về chuyện vừa

nãy nữa.

Sau đó mỗi ngày Hứa Thanh ngoại trừ tu luyện thì lại mang máu Thần tử

mới tới cho Đội trưởng, hai người cùng ra sức khiến cánh cửa tòa điện phủ cao

nhất này vang động không ngớt.

Đồ đằng Xích Mẫu trên cửa cũng bắt đầu thiêu đốt, có thể trông thấy nó đã

dần mờ đi.

Cứ tiếp tục như vậy thì ngày phá giải được nó cũng chẳng còn xa nữa.

Nhưng đối với các tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện thì họ đều đã quen với việc

điện phủ cao nhất thường xuyên chấn động nên không bận tâm nhiều nữa, thật

sự là trong khoảng thời gian này, cùng với việc Xích Mẫu tinh thần tới gần,

Hồng Nguyệt Thần Điện dần thu lưới, làn sóng phản kháng ở Tế Nguyệt đại

vực đang gặp phải nguy cơ rất lớn.

Mà biến cố cũng xuất hiện vào mười mấy ngày sau.

Vị phó Điện chủ thứ hai của Nghịch Nguyệt Điện đã tử trận!

Bình luận

Truyện đang đọc