QUANG ÂM CHI NGOẠI

Thời điểm chúng sinh run rẩy, xa xa phía chân trời xuất hiện một mảnh ánh

sáng đỏ thẫm lập lòe.

Đó là chấn động đến từ Hồng Nguyệt Thần Điện, kịch biến nơi đây lớn như

thế, Hồng Nguyệt Thần Điện không thể nào không biết.

Mà thứ đến bây giờ không phải là Thần sứ, mà là một cái chưởng ấn mênh

mông.

Vân tay trên chưởng ấn như những khe rãnh, có thể nhìn thấy rõ ràng, tràn

ra hồng mang rực rỡ, như là huyết quang, lan tràn bát phương.

Nó từ phía chân trời tới gần, càng lúc càng lớn, cho đến cuối cùng phô thiên

cái địa, phảng phất như có Thần Linh từ trên cao vô tận ấn bàn tay xuống, bao

phủ băng nguyên phía Bắc, nhấn về tới phía mảnh vỡ Đại Thế Giới.

Như muốn trấn áp toàn bộ cả băng nguyên phía Bắc lại.

Hư vô vỡ vụn, băng nguyên run rẩy, tuyết bay cuốn ngược lại, chúng sinh

thất thần.

Mà bên trong cái mảnh vỡ Đại Thế Giới đó, vô luận là thân ảnh màu lam

hay là nhi nữ của Chúa Tể đi ra từ trong quan tài đều không hề ngẩng đầu lên

chú ý chút nào.

Bọn họ vẫn đang ngóng nhìn lẫn nhau.

Đến cảnh giới của bọn họ, rất nhiều chuyện, rất nhiều suy nghĩ, chỉ cần

dùng ánh mắt nhìn qua, liền riêng phần mình rõ ràng.

Giờ phút này, nhi nữ của Chúa Tể đã biết mục đích của Thế Tử.

"Ngươi xác định?" Giọng nói khàn khàn tựa như hai miếng sắt cạ và nhau,

lộ ra chói tai, vang vọng ra.

"Tam tỷ, Xích Mẫu ngủ say, cơ hội này rất khó có được, ta muốn đi gặp Tứ

đệ của chúng ta một lần, để kết toán hết ân oán những năm qua."

"Về phần kết quả như thế nào, ta đã không muốn suy nghĩ, thay vì cứ sống

sót cùng gã như vậy, ta nguyện liều mạng."

Thân ảnh màu lam nhẹ giọng mở miệng.

Nữ tử đi ra từ bên trong quan tài không nói gì, nàng chỉ vung tay lên, cây

đinh của Chúa Tể cắm ở trên nắp quan tài lập tức chấn động mãnh liệt, nháy

mắt tan biến.

Lúc lần nữa xuất hiện, đã không ở trong mảnh vỡ thế giới, mà đến bên

ngoài, ngay trên bầu trời băng nguyên, chợt gào thét phóng đến phía cái chưởng

ấn huyết sắc cực lớn kia.

Bên trên tản mát ra lực lượng toái không tồi khô hết thảy, càng có một cỗ

thô bạo nổ ra ở bên trong, bay thẳng đến chưởng ấn.

Lập tức đâm vào.

Vào thời khắc này, một tiếng nổ mạnh ngập trời truyền khắp băng nguyên

phía Bắc, như sấm sét khai thiên tích địa.

Chưởng ấn nguyên bản khổng lồ, mang theo uy áp cực hạn, giờ phút này

dừng lại ở giữa không trung, chỗ ở va chạm với cái đinh tản mát ra ánh sáng

màu đỏ, giao thoa lẫn nhau, trấn áp lẫn nhau.

Cho đến khi ánh sáng màu lam sắc bén hợp thành một nhúm, xuyên thấu

hồng mang, phá vỡ bích chướng, đâm vào lòng bàn tay, một khắc này từng đạo

khe hở cấp tốc vỡ ra về bốn phía.

Vừa nứt ra, vừa sụp đổ.

Trong chớp mắt, chưởng ấn ở trên trời này chia năm xẻ bảy, tan vỡ ra, hóa

thành hơn mười khối, lại riêng phần mình tan vỡ, vô số huyết quang nương theo

càng nhiều khối vụn hơn nữa đổ về đại địa của băng nguyên phía Bắc.

Từng khối oanh oanh đập xuống, từ xa nhìn lại, tựa như là sao băng huyết

sắc, mà đại địa cũng vào thời khắc này phá thành mảnh nhỏ, hình thành từng

vũng hố màu huyết sắc.

Nhuộm bát phương thành một mảnh đỏ thẫm.

Mà cây đinh màu lam kia cũng không lưu lại, bay thẳng đến phía chân trời,

không biết bay tới nơi nào.

Nữ tử bên trong mảnh vỡ Đại Thế Giới ngẩng đầu lên.

"Gã đã biết ta và ngươi thoát khốn, bên trong chưởng ấn này ẩn chứa lời

mời."

"Như vậy, chúng ta hãy đi đi, nhìn xem bây giờ người đệ đệ cùng phụ cùng

mẫu của ta sau khi phụ thuộc Xích Mẫu, đã tiến bộ bao nhiêu rồi."

Giọng nói khàn khàn vang vọng, nhi nữ của Chúa Tể đi thẳng về phía trước,

đi đến không trung.

Thân ảnh màu lam phiêu tán đến, trôi nổi bên cạnh thân người kia, ánh mắt

nhìn về trên người Hứa Thanh ở biên giới màn trời xa xa đang không ngừng lui

về phía sau, về phần đội trưởng cùng với Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu thì gã

không để ý tới chút nào.

"Tiểu hữu, đa tạ ngươi tương trợ."

Nói xong, gã gật nhẹ đầu với Tam tỷ bên cạnh, vị nhi nữ của Chúa Tể cũng

tương tự nhìn Hứa Thanh.

Bước chân Hứa Thanh dừng lại, từ xa cúi đầu nhìn hai người bọn họ.

Trên mặt nhi nữ của Chúa Tể giống như hài cốt xấu xí không có bất kỳ biểu

cảm nào, nàng chỉ giơ bàn tay héo rũ lên, nhấn một cái về phía đại địa.

Mảnh vỡ thế giới này lập tức nổ vang, đất rung núi chuyển, tầng băng còn

lại đều hoàn toàn nghiền nát, cuộn mình thăng thiên, hóa thành tuyết màu đen,

hình như từ nay về sau, nơi đây sẽ vĩnh hằng tung bay tuyết màu đen.

Càng là trong thời khắc này, toàn bộ phiến mảnh vỡ thế giới truyền ra âm

thanh cọt kẹt....tttt, dường như nhi nữ của Chúa Tể trong lúc vô hình đã cầm

chặt cái mảnh vỡ đó trong lòng bàn tay.

Giờ phút này bóp một cái, mảnh vỡ thế giới kia liền đã bắt đầu co rút lại.

Trong chớp mắt, toàn bộ thế giới liền áp sút hóa thành một mảnh vỡ lớn

khoảng bàn tay, tràn ra ánh sáng đen nhánh, như một viên lưu ly màu đen bất

quy tắc, bay thẳng đến phía Hứa Thanh.

Theo nó tới gần, bên trên không ngừng bốc lên hỏa diễm đốt cháy, không

ngừng luyện hóa, lúc rơi ở trước mặt Hứa Thanh, nó đã trở thành khối thủy tinh

thông thường, tràn ra ánh sáng long lanh.

Bên trong tràn ngập khí tức mênh mông, như là ngôi sao trên bầu trời vậy,

rực rỡ chói mắt, càng khó được chính là vừa được luyện hóa, nó đã mất chủ.

Giá trị của nó, lớn tới mức khó có thể hình dung!

Tâm thần Hứa Thanh dấy lên gợn sóng cực lớn, dù lúc trước hắn đã có chỗ

chuẩn bị, nhưng hôm nay nội tâm hắn vẫn vô cùng kích động, lập tức tiếp nhận,

sau khi thu hồi liền cung kính cúi đầu về phía nhi nữ của Chúa Tể cùng với thân

ảnh Thế Tử.

Nơi xa đội trưởng hô hấp dồn dập, trong ánh mắt lộ ra khát vọng, tâm thần

của Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu cũng chấn động mãnh liệt, người sau còn tốt

hơn, nhưng Ninh Viêm chỗ đó rất rõ ràng giá trị cùng ý nghĩa của một cái mảnh

vỡ thế giới.

"Cái này cái này, thế mà cứ như vậy liền tặng cho người khác rồi hả?"

Trong lúc cõi lòng Ninh Viêm giống như dời sông lấp biển, thân thể nhi nữ

của Chúa Tể nhoáng một cái, trực tiếp tan biến ngay tại chỗ, xuất hiện ở bên

ngoài, mà vị Thế Tử kia khẽ gật đầu về phía Hứa Thanh, trong mắt mang theo ý

vĩnh biệt, tương tự tan biến.

Bình luận

Truyện đang đọc