Tên dị tộc bốn tay lập tức thuấn di, ý đồ kéo giãn khoảng cách, nhưng giam
cầm nơi này không chỉ nhằm vào Triêu Hà Sơn, cả hai bên đối địch đều bị ảnh
hưởng, không cách nào thuấn di quá xa, mà tốc độ của Hứa Thanh trong cự ly
ngắn là cực kỳ kinh người, nháy mắt liền đuổi tới, đánh ra quyền thứ hai.
Nguy cơ ngay trước mắt, thần sắc của tên dị tộc bốn tay này cũng trở nên
điên cuồng, không hề rút lui, quay người nắm bốn tay vào cùng một chỗ, hình
thành quyền lớn, toàn lực chống cự.
Thiên phú tộc quần của gã là lực lượng thân thể, cho nên đòn sát thủ mạnh
nhất của gã không phải là pháp thuật, mà là nhục thể của mình.
Giờ phút này trong lúc gào thét, liều mạng toàn lực, thậm chí phía sau còn
tạo thành hai cái Nguyên Anh đang toàn lực trợ giúp.
Nhưng nếu so sánh nhục thể của gã cùng với Hứa Thanh, cả hai vẫn có
chênh lệch quá lớn.
Một khắc cả hai đụng chạm với nhau, nắm đấm của tên dị tộc bốn tay không
chịu nổi, máu thịt tán loạn, xương cốt nghiền nát, bị sức mạnh của Hứa Thanh
phá hủy, bốn cánh tay vỡ tan, lan sang đến cả thân thể, khiến cho toàn bộ thân
thể của tên dị tộc bốn tay này lập tức chia năm xẻ bảy, ầm ầm nổ tung.
Thậm chí một cái Nguyên Anh phía sau cũng bị ảnh hướng đến, trực tiếp
toái diệt.
Chỉ còn lại một Nguyên Anh lẻ loi trơ trọi, mang theo vô tận sợ hãi, kêu gào
thảm thiết, điên cuồng rút lui.
Hứa Thanh đang muốn đuổi theo, nhưng giờ phút này ả nữ tử trung niên bị
hắn dùng Triêu Hà Quang quét lui đang nghiến chặt răng, hai tay bấm niệm
pháp quyết, khuôn mặt và gương mặt quyến rũ trên mi tâm nháy mắt trở nên mơ
hồ, lại trực tiếp thay đổi một chút, biến thành một nữ nhân kiều mị, sau đó trực
tiếp hướng về phía Hứa Thanh, phun ra một ngụm sương mù màu đỏ.
Bên trong sương mù mang theo cảm xúc dục vọng mãnh liệt, một khi bị
nhiễm, sẽ khiến cho cảm xúc bản thân hóa thành cắn trả, từ đó sinh ra khuất
phục với ả ta.
Đây cũng là pháp thuật thành danh của ả, năm đó ả ỷ vào pháp thuật này, nô
dịch không ít cường giả cùng cảnh giới.
Nhưng hôm nay ả gặp phải Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng không thèm nhìn, giơ tay phải lên chỉ một ngón tay, phía
trên đám sương đỏ lập tức hình thành một đạo hư ảnh Tử Nguyệt.
Trong nháy mắt tiếp theo, đám sương đỏ chợt cuộn trào lên, truyền ra chấn
động kịch liệt đến cực hạn, sau đó oanh một tiếng tự động nổ tung, sắc mặt nữ
tử trung niên đại biến, phun ra máu tươi, trên mặt cũng nổi lên tử ý, lộ ra vùng
vẫy, giống như bị cắn trả.
Tốc độ của Hứa Thanh không có một chút dừng lại nào, chỉ trong chốc lát
liền đuổi theo Nguyên Anh của tên tu sĩ bốn tay.
"Vì sao chỉ đánh mình ta?!" Nguyên Anh của tên bốn tay này vô vô cùng thê
thảm, từ trong tiếng gào thét kèm theo cả sự tuyệt vọng.
Hứa Thanh không có thời gian để phân biệt trong giọng nói của đối phương
phát ra có ẩn chứa pháp thuật sóng âm gì hay không, vì vậy liền bọc Triêu Hà
Quang ngoài thân thể, đầu tiên cứ quét qua trước một phen, sau khi tới gần liền
giơ tay lên vỗ một cái.
Tên dị tộc bốn tay trợn mắt thật to, thân thể Nguyên Anh không cách nào
tránh né, oanh một tiếng …hình thần câu diệt.
Cùng lúc đó bên trên bầu trời, trong tiếng gào thét, Kim Ô một hơi nuốt vào
tên Nguyên Anh dị tộc mặt lân phiến, theo tiếng nhấm nuốt truyền ra, toàn bộ tu
sĩ nghe thấy, tâm thần đều rung động lắc lư.
Mà một màn hai vị tu vi Nguyên Anh tử vong tạo thành chấn nhiếp và sợ
hãi cực lớn, tâm thần của đám hung đồ bốn phía hoàn toàn sụp đổ, mất đi chiến
ý, điên cuồng bỏ chạy tứ tán.
Tất cả vốn chỉ là một đám ô hợp, giờ phút này lại không còn chiến ý, chạy
trốn cũng là việc dễ hiểu.
Nhất là lúc này bên trong phạm vi độc của Hứa Thanh khuếch tán, những tu
sĩ xâm phạm không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, vì vậy trong
lòng của bọn họ, Hứa Thanh đứng ở nơi đó, còn hung ác tàn nhẫn hơn nhiều so
với bọn họ.
Về phần nữ tử trung niên nhiều lần ra tay đều bị Hứa Thanh hóa giải, giờ
phút này ả cũng lùi lại, thần sắc ngưng trọng đến cực hạn.
Nội tâm lại càng là hoảng sợ.
Dĩ nhiên là ả nhìn ra người trước mắt không phải là Nguyên Anh, chỉ là
cảnh giới Giả Anh, nhưng chiến lực thể hiện ra lại cực kỳ kinh khủng, đạt đến
trình độ không thể tưởng tượng, cả đời này của ả, chưa bao giờ gặp cùng loại
người như thế này.
Mà Ninh Viêm cũng đang hung ác ra tay ở trên chiến trường, sau khi thấy
một màn như vậy, cũng đồng dạng run run một chút.
"Đây nào phải là Kim Đan... Quá mạnh mẽ rồi!!"
Cùng lúc đó, sau khi Hứa Thanh chém giết tên dị tộc bốn tay, liền quay đầu
nhìn nữ tử trung niên, trong mắt lóe lên sát cơ, đang muốn đuổi theo, nhưng sắc
mặt của hắn bỗng nhiên trầm xuống.
Thân thể oanh một tiếng cấp tốc rút lui, trực tiếp liền thối lui đến chỗ Ninh
Viêm, không đợi Ninh Viêm kịp phản ứng, Hứa Thanh rất là tự nhiên vỗ vào
trên bụng của y.
Đạo bào của Ninh Viêm lập tức vỡ ra, nhánh mây màu xanh biếc bị y cẩn
thận giấu ở bên trong, từ vị trí chỗ rốn lộ ra và bị Hứa Thanh một phát bắt được.
Ninh Viêm sững sờ.
Cùng lúc đó, chỗ hư vô Hứa Thanh đứng lúc trước ngay lập tức sụp xuống,
một bàn tay màu đen trống rỗng xuất hiện, trực tiếp đánh tới vị trí đó.
Mặc dù tập kích thất bại, nhưng chấn động mang theo uy áp kinh khủng vẫn
khuếch tán ra khắp mọi nơi, một đạo thân ảnh mọc ra hai cánh màu đen đi ra từ
bên trong, toàn thân tràn ra chấn động Nguyên Anh hậu kỳ động trời, tốc độ của
gã cực nhanh, hóa thành một đạo tàn ảnh, nháy mắt đã phóng đến phía Hứa
Thanh, lần nữa ra tay.
"Chết!"
Hầu như ngay khi thân ảnh màu đen này đến, trong mắt Hứa Thanh lập tức
lóe lên hàn mang, cầm lấy nhánh mây, coi thân thể Ninh Viêm làm vũ khí, chợt
hất lên, trực tiếp ngăn cản ở trước người.
Trong tiếng nổ vang, thân ảnh màu đen đứng mũi chịu sào, đụng chạm cùng
Ninh Viêm, sau một tiếng kêu rên vang vọng, còn có cả ánh mắt hoảng sợ nhìn
đến, thân ảnh màu đen này cấp tốc rút lui, cho đến khi lùi tới không trung, bất
khả tư nghị nhìn Ninh Viêm.
Ninh Viêm, lông tóc không tổn hao gì.
Mà giờ khắc này Ninh Viêm cũng quên cả việc buồn bã.
Y gào rú quay đầu, ngây ngốc nhìn nhánh mây trên bụng mình, lại ngẩng
đầu ngơ ngác nhìn qua Hứa Thanh, đôi mắt hoàn toàn trợn to.
Sau đó y liền phát ra tiếng hô kinh thiên động địa, cực kỳ bi thảm.
"Ngươi ngươi ngươi... Hóa ra thật sự là ngươi!!!"