QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đáy lòng Hứa Thanh đóng băng lạnh lẽo.

Lúc ở Nam Hoàng Châu, hắn đã biết có một tổ chức, bọn họ cúng bái Tàn

Diện, sùng bái Tàn Diện, càng tự xưng là tín đồ.

Sau khi đi tới Hoàng Đô đại vực của Nhân tộc, hắn lại lần nữa nghe nói về

tổ chức này, hiểu ra giáo lý của đối phương ngoài thờ phụng Tàn Diện ra, càng

không ngừng tìm kiếm cái gọi là Thần tử.

Sau khi tìm được, bọn họ sẽ từng bước xâm chiếm Thần tử, dùng loại

phương thức này, để bọn họ càng tiếp cận thần mà bọn họ thờ phụng hơn.

Đồng thời, hắn thông qua lời giới thiệu của An Hải công chúa, cũng biết tổ

chức này không chỉ là một trong mười thế lực lớn siêu cấp của Nhân tộc, mà ở

tộc đàn khác, cũng đều như vậy.

Nó trải rộng đại lục Vọng Cổ, dường như bên trong mỗi một tộc đàn, đều có

giáo chúng.

“Chân Lý Chi Ngôn!”

Hứa Thanh thì thào, thân thể chậm rãi lột xác, hình thái thần linh tầng thứ ba

dần dần tiêu tán, sự u ám xung quanh và thay đổi đối với thế giới cũng nhanh

chóng mơ hồ. Cho đến cuối cùng, khi bản thể của Hứa Thanh hiển hiện, hết

thảy đều đã khôi phục như thường.

Chỉ có loạn thạch dưới chân, chứng minh tình cảnh lúc trước quả thực đã

từng xuất hiện.

Lại thêm, tóc của hắn xuất hiện màu tím, dường như hình thái thần linh tầng

thứ ba này hiện ra, cuối cùng sẽ tạo thành một chút ảnh hưởng đối với hắn.

Cũng chính vào lúc này, nơi xa truyền đến tiếng rít, bóng dáng người áo bào

xám chạy nhanh đến sau lưng Hứa Thanh. Biểu cảm của hắn rất cuồng nhiệt,

nét mặt lộ vẻ thành kính, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự hoảng sợ trước nay

chưa từng có. Hắn quỳ xuống lạy về phía Hứa Thanh, lớn tiếng mở miệng.

“Vấn an chủ nhân, có một câu, tiểu nhân đã sớm muốn nói với ngài. Hôm

nay mượn nhờ thân này, ta muốn bày tỏ chân tình của mình. Chủ nhân, ngài là

một vị chủ nhân khiến người khác kính ngưỡng, một vị chủ nhân tràn ngập trí

tuệ, trí tuệ và tài năng của ngài khiến cho tiểu nhân cảm thấy rất tin tưởng và

nương nhờ. Dưới sự lãnh đạo của chủ nhân, ta không ngừng trưởng thành và

tiến bộ, cảm thấy rất an tâm, thoải mái, yên tâm.”

Tiểu Ảnh lớn tiếng mở miệng, biểu lộ chân thành tha thiết, chỉ là ánh mắt

không thuộc về nó lại càng ngày càng kinh hãi hơn.

Trong đêm tối, Hứa Thanh đứng ở phía trước, tóc dài màu tím nhạt phấp

phới theo gió.

Bóng dáng áo bào xám sau lưng hắn cuồng nhiệt lễ bái.

“Đi thôi, về Hoàng Đô.”

Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng, bước lên phía trước, đạp bóng đêm đi xa.

0

Thời gian trôi qua, cách ngày thi đấu giữa trường phái Dị Tiên và trường

phái Dung Thần đã từng ước định, còn có một ngày.

Hoàng Đô Nhân tộc, trong khoảng thời gian này nhìn như bình tĩnh, nhưng

trên thực tế theo quận thủ quận Thiên Chiêu đưa tới viên đạo chủng kia làm

chứng cớ, gió bão lập tức sắp giáng lâm.

Thế là, trong sự bình tĩnh trước cơn bão táp này, bầu không khí Hoàng Đô

giả dối quỷ quyệt, khó mà nắm lấy.

Tất cả mọi người đều đang quan sát.

Quan sát Nhân Hoàng, quan sát trường phái Dị Tiên.

Trường phái Dị Tiên, cho dù ở tại Thái Học hay bên ngoài Thái Học, đều ở

trong cơn bão, càng bởi vì bị phong tháp, cho nên sự náo nhiệt trước kia tựa như

phù dung sớm nở tối tàn, một lần nữa trở về dáng vẻ trong quá khứ.

Gần đây người tu hành thuật pháp của trường phái Dị Tiên, cũng đều tự đi

giày vò, không dám lộ thân phận ra ở bên ngoài.

Nhìn từ bề ngoài, thế lực khắp nơi dường như cũng đang chờ, chờ pháp chỉ

của Nhân Hoàng.

Cũng có thể tưởng tượng ra thời khắc pháp chỉ này truyền xuống, khả năng

cực cao là trường phái Dị Tiên sẽ rớt xuống ngàn trượng, thế khôi phục bị đổ

sụp, thậm chí còn không bằng cả lúc xuống dốc trước kia.

Ít nhất, trước kia xuống dốc còn có thể nói là bị thời đại đào thải, mà bây

giờ nếu liên quan đến việc rút hồn mấy trăm vạn Nhân tộc để tu hành, lại bị đặt

trên mặt bàn, bị cả Nhân tộc chú ý...

Như vậy, đây chính là tội lớn của Nhân tộc.

Đặc biệt là, chứng cứ dường như vô cùng xác thực.

Cho tới thời khắc ngày thi đấu ước định của trường phái Dung Thần và

trường phái Dị Tiên đến, pháp chỉ của Nhân Hoàng được vạn chúng chờ đợi

truyền ra từ hoàng cung.

“Tạm thời cởi bỏ phong ấn bạch tháp của trường phái Dị Tiên, đồng ý luận

đạo cùng trường phái Dung Thần tự chứng minh!”

Pháp chỉ này khiến rất nhiều người bất ngờ, đồng thời cũng ở trong dự đoán

của rất nhiều người.

Trường phái Dị Tiên tồn tại trong năm tháng lâu đời. Thời gian Thái Học

thành lập đến nay chính là vòng tuổi trường phái ấy sừng sững, mà từ xưa đến

nay tu sĩ Nhân tộc tu hành công pháp của trường phái Dị Tiên cũng rất nhiều.

Dù sau này đã xuống dốc, nhưng trong năm tháng dài dằng dặc này, trường

phái Dị Tiên đã sớm tồn tại mối quan hệ thiên ti vạn lũ với thế lực khắp nơi

trong Nhân tộc, cũng có quá nhiều tình cảm hương hỏa mà người ngoài không

biết được.

Có thể tưởng tượng, pháp chỉ này truyền ra, nhất định ẩn chứa ván cờ của

nhiều phía. Đây là chuyện dưới mặt bàn, người tầm thường không thể biết được.

Tóm lại, trường phái Dị Tiên thiêu đốt tình cảm hương hỏa của mình tích

lũy từ khi thành lập cho đến nay, cuối cùng ở thời khắc mấu chốt này, đổi lấy

một cơ hội cho chính mình.

Cơ hội chứng minh bản thân trong sạch.

Thế là một ngày trước khi luận đạo này, đang lúc hoàng hôn, cửa lớn của

bạch tháp trường phái Dị Tiên bên trong Thái Học, chậm rãi bị đẩy ra, phái chủ

trường phái Dị Tiên bị nhốt ở bên trong cuối cùng được cởi bỏ phong ấn, bóng

dáng hắn xuất hiện ở nơi đó.

Trong thời gian nửa tháng, ánh mắt của hắn rõ ràng càng tang thương hơn,

giờ phút này hắn đứng ở đó, nhìn đầu đường Thái Học, giữ im lặng.

Mà học sinh bên trong Thái Học, sau khi chú ý tới cảnh tượng này, cũng đều

quan sát từ đằng xa. Nét mặt mỗi người đều rất phức tạp, có chán ghét, có cảm

thán, có phẫn nộ, có chần chờ.

Đủ loại suy nghĩ, tùy từng người mà khác nhau.

Hồi lâu, phái chủ xoay người, một lần nữa ngồi trong hành lang bạch tháp

của trường phái Dị Tiên, yên lặng chờ đợi.

Bình luận

Truyện đang đọc