QUANG ÂM CHI NGOẠI

Khâu Tước Tử cũng hơi chần chờ, suy nghĩ tương tự chín tùy tùng kia.

Đội trưởng lại bình tĩnh rất nhiều, nhưng cũng đang nói thầm trong lòng.

“Đà Thỉ Sơn (núi phân) kia nhất định là giở trò lừa bịp, thoạt nhìn tràn đầy

phóng khoáng, không chừng trong bụng đầy phân, không phải vì sao lại tên là

Thỉ Sơn!”

Nhưng Đội trưởng không lo nghĩ gì cả, hắn cảm thấy Tiểu A Thanh đi cùng

mình lâu như thế, trải qua nhiều chuyện như thế, ngay từ đầu còn non nớt, cho

đến bây giờ mình muốn hố một chút cũng khó khăn. Các phương diện tâm tính,

tâm trí của hắn đều bị mình rèn luyện rồi, bây giờ chút sóng gió, chẳng là gì cả.

“Tiểu A Thanh, dưới sự bồi dưỡng vất vả của ta, bây giờ đã có nhận biết sâu

sắc, hắn cái gì cũng có thể ăn, nhưng loại chuyện chịu thiệt này là không thể

nào ăn, đoán chừng Đà Thỉ Sơn kia bây giờ cũng đang phát sầu.”

Suy nghĩ của Đội trưởng đương nhiên không sai.

Giờ phút này, trong phong cấm Đinh 132, Thác Thạch Sơn đứng trước cánh

cổng lao ngục, đang cắn răng không ngừng chửi mắng.

“Đáng chết!”

Hắn nhìn lên cánh cổng trước mặt, đáy lòng dâng lên cảm giác bất lực nồng

đậm.

Thực sự là trong vòng một canh giờ này, hắn đã thử các loại phương pháp

muốn lách qua Thự Quang Chi Dương để mở ra cánh cổng lao ngục, nhưng

không ngoài dự tính, đều thất bại.

Mặc cho hắn suy tư thế nào, nghĩ ra thủ đoạn thế nào, đều không có bất cứ

biện pháp nào có thể mở ra cánh cổng dưới tình huống không dẫn nổ Thự

Quang Chi Dương.

Thậm chí có mấy lần, hắn động tác hơi lớn một chút, Thự Quang Chi

Dương lại tràn ra khí tức muốn tự nổ. Cũng không biết có phải là hù dọa người

hay không, nhưng Thác Thạch Sơn quả thực bị dọa đến tâm thần run lên, có

cảm giác sinh tử.

Thứ này khiến hắn rất phát điên.

“Vô sỉ, thế mà đặt một vực bảo ở chỗ này... Người đứng đắn ai đi ra ngoài

lại mang vực bảo. Có đồ chơi này ở đây, ta ra ngoài thế nào được?”

Thác Thạch Sơn thầm chửi mắng trong lòng.

“Hứa Thanh à Hứa Thanh, ta xem thường ngươi rồi, không ngờ tới ngươi lại

âm hiểm như thế!”

“Nhưng ngươi dù giảo hoạt, nhưng ta cũng không kém, hồn Uẩn Thần trong

phong cấm kia của ta cũng nhất định tạo thành trở ngại không thể vượt qua đối

với ngươi. Ta không ra được, ngươi cũng đừng hòng ra ngoài!”

“Cùng lắm thì thế hoà!”

Thác Thạch Sơn cười lạnh.

Mà giờ khắc này, Hứa Thanh khiến hắn không ngừng cắn răng, cũng nhíu

mày trong phong cấm ba màu, nhìn chùm sáng ba màu trôi nổi trước mặt.

Bên trong chùm sáng, bóng dáng hư ảo hiện ra giữa chỗ ba màu giao thoa là

một ông lão hạc phát đồng nhan.

Hắn khoanh chân ngồi trong màn sáng, nét mặt lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh,

nhìn về phía Hứa Thanh, nhàn nhạt mở miệng.

“Tiểu tử Nhân tộc, chớ uổng phí sức lực, có lão phu ở đây, ngươi không đi

ra được.”

Hứa Thanh im lặng, lúc trước hắn đã từng xuất thủ, triển khai rất nhiều thủ

đoạn, đều như trâu đá vào biển, không nhấc lên nổi chút gợn sóng, không thể

làm gì với hồn Uẩn Thần này.

Trước mặt đối phương, hết thảy thần thông hoàn toàn bị hóa giải bằng một

tay, mà uy áp đến từ mảnh phong cấm này cũng càng ngày càng mạnh, như

hoàn toàn dung hợp cùng đối phương.

Người này không lùi, phong cấm không ra.

Từ một điểm này, Hứa Thanh có phán đoán, đối phương hiển nhiên không

phải là hồn Uẩn Thần bình thường, nhất là tồn tại mối liên hệ vô cùng chặt chẽ

với mảnh phong cấm này.

“Nơi đây, hẳn đã từng là một trong những đại thế giới của vị Uẩn Thần

này!”

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, ông lão kia mỉm cười, tiếp tục ung dung

mở miệng.

“Ngươi chắc cũng đoán được, mảnh thế giới này chính là do đại thế giới của

lão phu biến thành.”

“Ở bên ngoài, ta là Uẩn Thần, mà trong đại thế giới của ta, ta chính là Thần

linh.”

“Nhưng ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi thành thành thật thật ở

lại là được.”

“Nếu lại ồn ào nữa...”

Ông lão liếm môi một cái, mắt lộ ra vẻ dữ tợn, tràn ra hung dữ.

“Vậy ta sẽ ăn ngươi.”

Hứa Thanh nghe vậy ngẩng đầu, đánh giá cẩn thận hồn Uẩn Thần này vài

lần, trong mắt lộ ra một vệt tinh mang.

Dù hắn cũng tự tin, Thác Thạch Sơn kia không có khả năng thoát vây từ

Đinh 132, nhưng dông dài như thế khó tránh khỏi thế hoà. Đây không phải là

kết quả Hứa Thanh mong muốn.

Huống hồ loại cảm giác sinh tử bị uy hiếp này, hắn cũng không muốn đối

mặt.

Thế là Hứa Thanh nheo lại mắt, trong lòng dâng lên sự quả quyết.

Hắn còn có một thủ đoạn chưa sử dụng, nếu bày ra nó ở đây, Hứa Thanh cho

rằng hẳn là sẽ có chút hiệu quả.

Nghĩ tới đây, tay phải Hứa Thanh vỗ lên túi trữ vật, lấy ra một vật.

Mắt thấy Hứa Thanh còn muốn giày vò, nét mặt ông lão Uẩn Thần khoanh

chân trong chùm sáng ba màu, không kiên nhẫn lắm, trong mắt lộ ra một vệt sắc

lạnh.

Hắn cảm thấy Nhân tộc này thật không biết tốt xấu, thế là vừa muốn hừ lạnh

trấn áp, nhưng trong chớp mắt tiếp theo, ông lão này sau khi cảm giác được vật

Hứa Thanh lấy ra, con mắt bỗng nhiên co rụt lại, thân thể lập tức cứng ngắc một

chút.

Sau đó ánh mắt và thần niệm của hắn đều cùng khóa chặt vật trong lòng bàn

tay Hứa Thanh.

Đó là một cái lệnh bài.

“Đây là...”

Trong lòng ông lão dấy lên gió bão.

“U Minh lệnh của Cổ Linh Hoàng!”

Ông lão nghẹn ngào, gió bão trong thân hồn khuếch tán, chùm sáng giờ phút

này cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu vặn vẹo kịch liệt.

Mắt thấy như vậy, trong lòng Hứa Thanh thấy hơi ngoài ý muốn, hắn không

ngờ tới lão nhân này lại biết vật này.

Vật hắn lấy ra quả thật là lệnh bài Cổ Linh Hoàng đưa cho hắn, để hắn

truyền tống đồ ăn đến.

Mà đối phương đã biết nó, như vậy chuyện hiển nhiên dễ làm rồi.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh giơ cao lệnh bài trong tay, nhìn hồn ông lão Uẩn

Thần với nét mặt nhanh chóng thay đổi trước mắt, bình tĩnh mở miệng.

“Lệnh bài này, quả thật là lệnh truyền tống đến nơi ở của Cổ Linh Hoàng.”

“Lão nhân gia Cổ Linh Hoàng hắn đã đói cực kỳ lâu, những năm này là ta

phụ trách đưa đồ ăn cho lão nhân gia hắn ăn cho đỡ thèm.”

Bình luận

Truyện đang đọc